blogradio.vn -Có lẽ do những ngày nắng đẹp, là đều ngày em nên chạy đua với guồng cù cuộc sống. Em ko dám dừng lại để nghỉ ngơi, do em sợ bỏ lỡ nhiều thứ, vị hơn thời điểm nào hết thời khắc này đó là lúc em buộc phải phải cố gắng hơn gấp những lần, vì em chỉ tất cả một mình.

Bạn đang xem: Mưa làm em nhớ anh

***

Có phải hiện giờ nơi anh trời đã mưa? Em nghĩ thế, bởi vì mưa sẽ ở mặt em giờ đồng hồ này. Em lưu giữ anh, nhớ siêu nhiều, chỉ vì chưng em yêu anh phải đem lòng yêu cả thành phố ấy. Do nơi đó tất cả anh, gồm kỷ niệm lần thứ nhất ta hò hẹn. Anh chỗ đó chắc rằng hạnh phúc lắm phải không anh. Em nhìn thấy và cảm thấy như thế. Đêm nữ ca sĩ buồn hát bài xích tình ca nhớ, nhạc sĩ đơn độc nhếch nhác trở về. Ngoài tuy vậy cửa róc rách rưới giọt mưa rơi giống như các giọt sầu chầm lừ đừ rót vào tim chát đắng.

Tháng tư, mon của giao mùa, xuân già non hạ dở dang, như loại tiết trời đỏng đảnh đầy đủ ngày nắng nóng rát bất chợt gặp gỡ mưa rào. Cứ như một người cố chấp ngang bướng luôn luôn dùng dằng thân nắng cùng với mưa. Tương tự như một ai kia đang lưng chừng nắm, buông ko rõ. Như lòng ai kia lao xao hoài chẳng an.

Nắng mỏi mệt trải lâu năm miền xa nhớ, buộc phải bâng quơ nắng và nóng ngủ quên giờ, nhằm mây rủ mưa về nhạt nhòa giăng kỷ niệm. Em lạc lối giữa cơn mưa đầu hạ, che nỗi bi quan vào loại lá tiến thưởng rơi, theo dòng cuốn trôi ra sông biển. Hoàng hôn rồi, mà sao không thấy một vạt nắng, sao giống như quá dòng ngày giông tố.

Người của năm đó vì một ngày bão tố ngang đời nhưng mà quên đi phần nhiều lời thề non hứa hẹn biển, nhưng mà quên đi mọi ngày mưa gió bao gồm nhau cùng ra đi biền biệt chẳng con quay lại. Ở một địa điểm xa nào đó, fan còn nhớ hay đã quên đông đảo lời mình từng hứa. Hứa hẹn một ngày nắng và nóng lên sau mùa bão giông, hẹn sẽ cố kỉnh tay em ko rời xa, người tuy khôn xiết xa tuy vậy với em bạn rất gần vày lúc nào cũng bên em như một vệt chấm tròn màu sắc xanh.

*

Nơi đây ngóng nắng. Tự bao giờ mưa là tri kỷ, hoá ra em không cô đơn như em vẫn thường hay nghĩ, em còn tồn tại mưa thai bạn. Hoá ra, quên một bạn chưa lúc nào là dễ ợt nhưng rồi cũng nhạt cũng phai, như bi thương kia đâu thể như thế nào là mãi mãi, đề nghị không anh? Hạ vẫn nguyên vẹn muôn thuở, vẫn mưa rào, vẫn nắng vội. Chỉ có ta vẫn hong thô ngày mưa hạ cũ, một lượt ướt áo tình ham mê một đời.

Tiếng mưa rơi như tiếng thời hạn gõ nhịp, lại nhớ trận mưa nào đó, ngày hạ trước anh đi. Hạ ấy, trong em là cả một khoảng chừng trời giông tố, mưa giăng mờ bịt kín lối đi tìm, em sẽ tìm anh qua những con đường vắng, mưa rét mướt chẳng thấy bóng anh đâu, trước đôi mắt em là 1 trong những màu xám đen, có một giọt mưa vô tình lâm vào mắt thấm vào môi mặn chát. Lặng chú ý phố núi chiều mưa, phần đông mảnh ghép cuộc đời cứ trôi ngược về thực tại. Em tìm cho khách hàng một mảnh để ghép bình yên.

Mưa về, dòng khoảnh tương khắc mưa đêm như vạn nỗi sầu theo hạt mưa nhờ cất hộ về cô đơn. Em lừng khừng nữa, ai đó có đợi đợi ai trong tối mưa buốt giá, như kỷ niệm xưa nghỉ ngơi miền nhớ nào đó cực kỳ xa xôi trở về.

Đêm nay, em tất cả một nỗi bi thiết rất riêng, em vẫn ngồi phía trên đếm giờ đồng hồ sầu giọt mưa tháng tư, bạn ta tốt viết về những trận mưa rào, về phần đông nỗi buồn, hầu như kỷ niệm đầy vơi, muốn quên béng lại nhớ mang đến cồn cào. Là tôi trẻ trung và tràn trề sức khỏe với những vết sẹo yêu thương, lại vỡ òa cay đắng vì một fan "dưng". Chiều, gió lao xao ôm nỗi lưu giữ trở về, đáng nhớ xưa mời gọi. Lộp bộp tiếng mưa rơi trên mái ngói đã đậy màu rêu vụn vỡ. Nắng tắt bên dưới mái hiên xưa, bao gồm hai kẻ biệt ly ngày cũ mưa, nắng, bao mùa vẫn khắc khoải call thầm thương hiệu nhau. Chợt, mưa tháng bốn ngang thềm nhớ.

*

Đêm nay, phố bi thương lại mưa. Đứng bên trên ban công nhìn xuống ánh sáng của đèn đường mờ ảo những vết bụi mưa nhưng mà lòng tôi giăng bí mật những nỗi buồn. Chưa lúc nào có những trận mưa làm vai trung phong hồn tôi cô đơn trống trải như tiếng này. Những chiếc lá khô nối đuôi theo dòng chảy về nơi nào đó xa thẳm, nơi có nỗi nhớ, cam kết ức với anh.

Những nhanh lẹ vội kim cương của tuổi trẻ, tất cả khi đã vướng lại trong ta tương đối nhiều vết sẹo, gồm người thành công xuất sắc có kẻ thất bại, gồm người hạnh phúc có kẻ cô đơn. Tôi hôm nay, là 1 trong những tôi với rất nhiều sẹo, tôi chiến bại và tôi là người cô đơn. Ít nhất là tôi đã và đang thành thiệt với chính tôi lúc trải lòng thuộc mưa. Và, tự hứa với lòng đã không cho phép mình gục vấp ngã thêm một lần nào nữa vào đời. âm thầm nhìn mưa rơi, rồi tôi lại cầu một lần thôi, được hoá thân vào đa số hạt mưa kia rong ruổi khắp chốn, không ngại nghĩ về những muộn phiền bên đời. Nhưng, ko kể trời phố vẫn mưa tôi vẫn còn thổn thức mưa đêm.

Không biết tự lúc nào em lại làm kẻ long dong trên mạng, nhiều lúc lướt qua lướt lại cũng chưa bao giờ mình hiểu gì nữa. Chẳng yêu cầu vì thừa rảnh, chẳng yêu cầu vì search kiếm một điều gì đó, nhưng mà là trong lòng đang bất an, chổ chính giữa trạng rối bời. Cùng hơn không còn em muốn lưu ý cái vệt chấm tròn xanh kia khi nào thôi sáng.

Phố, phần nhiều ngày hạ, nắng với mưa cũng băn khoăn nhưng gấp vã, trung ương trạng em cũng vậy, ý muốn nhanh buông nhưng rồi cứ mãi lưng chừng chẳng thể. Nắng gấp lướt qua cho mưa về, mưa lại hóng nắng cần chẳng bi tráng trút mưa, vô tình vướng lại cả một trời màu sắc xám về tối u ám, cũng giống như nỗi bi thiết cứ dính víu mãi chẳng chịu rời xa.

Những ngày mưa hạ, giờ mưa thôi day dứt, ko nức nở như hạ cũ.

*

Mưa rào bỗng nhiên đến bỗng dưng đi thừa vội cơ mà đủ làm ướt áo fan dầm mưa, cũng giống như ai kia thoáng qua mà lại một đời ta nhớ thương. Mưa sườn lưng chừng thân trời rơi xuống mái ngói đã tủ màu rêu, giờ đồng hồ mưa tí tách, như gần như xa, lúc chậm rì rì lúc ào ạt, dẫn dụ rất nhiều nỗi buồn, đầy đủ kỷ niệm miền quá khứ trở về. Bên khung cửa sổ hình ngôi nhà màu trắng ấy, nó vẫn ngồi đó, vẫn phiên bản tình ca cũ kỹ, vẫn coffe sữa đá và phần đa giọt bi quan không tên thuộc mưa đêm. Tất cả mọi thứ đã trở bắt buộc quá quen thuộc, phong cảnh ấy, thời xưa có hai người cùng ngắm mưa đêm. Còn bây giờ, chỉ từng nó cùng mưa.

Chẳng hứa hò, mưa ngang phố ngày nắng nóng buồn. Chẳng chờ sự mang lại phép, cái tôi yếu đuối cũng theo mưa về phố. Chúng ta cứ nói rằng mưa bi quan lắm, sao em cứ mãi thích hợp mưa.

Có lẽ bởi vì những ngày nắng đẹp, là phần lớn ngày em đề nghị chạy đua cùng với guồng xoay cuộc sống. Em không dám dừng lại để nghỉ ngơi, do em sợ bỏ lỡ nhiều thứ, vị hơn lúc nào hết thời khắc này đó là lúc em bắt buộc phải nỗ lực hơn gấp những lần, bởi em chỉ có một mình. Để rồi mưa đến, những xúc cảm không tên được cất giấu chỗ nào đó sâu thẳm trong trái tim mọi người bị lật tung, rất nhiều hoài niệm ùa về, theo đầy đủ giọt mưa sống lưng chừng trời ào ạt trút xuống trần cần thiết dừng lại. Cứ cố mưa buồn. Cứ thế, nhớ.

Có ai kia từng nói “ngày lòng mình đau nhất, trời đang đổ cơn mưa”, nhưng nhiều khi chẳng phải ngày ta nhức lòng nhất, cũng chẳng nên ngày gì quan trọng nhất, chỉ là một ngày mọi cảm giác trong ta trở nên chông chênh, đùa vơi mang đến lạ lùng. Ko buồn, ko vui, rất nhiều thứ vẫn thế, bao bọc vẫn thế, kế bên kia vẫn chũm và thỉnh thoảng con fan ta vẫn cạnh tranh hiểu như thế. Bao gồm một nỗi ghi nhớ ngự trị vị trí em
*

 

Mưa về làm cho em nhớ những hơn, ghi nhớ những mẩu chuyện đã lâu không kể, nhớ gần như con tín đồ đã lâu không gặp, ghi nhớ những khoảng chừng trời riêng vẫn lâu không tìm về.

Xem thêm: “Ông Kẹ” Ở Thái Lan: Kẻ Sát Nhân Thực Sự Hay Chỉ Là Vật Tế Thần?

 

Em sẽ hứa với anh là không nói nhớ nhung gì nữa cần em chỉ từ nghe mưa rơi trong tâm thôi. Chắc chắn là cũng có những lúc bất bỗng nhiên anh phát hiện cảm xúc bi quan chơi vơi như vậy đúng không ạ anh. Em thì không thế, vị nỗi nhớ anh sở tại trong em mất rồi

Mưa hôm nay nghe hững hờ hơn ngày hôm qua và gồm gì đó bi thương hơn mấy hôm trước.

Em, lại ngồi bên hành lang cửa số và chú ý mưa.

Lại ngồi ngẩn ngơ và lại viễn vông những suy nghĩ mông lung mang đến lạ.

Giá mà mưa cứ rơi như vậy này mãi, để em được ngồi đây mãi và xem xét những chuyện vẩn vơ nhằm thôi nghĩ đến anh một chút, giữ nhẹ nhàng lòng dù chỉ một chút ít thôi.

 

*

 

Trời cứ mưa,mưa như thể sẽ là tháng mưa ngâu vậy! Em chỉ mong sao sao trời chớ mưa nữa, vì trời mưa em ghi nhớ anh, lưu giữ lắm anh àh! Nhớ khôn xiết nhiều!! 

 

Em từ hỏi sao mọi khi mưa rơi lại gợi cho tất cả những người ta hàng tá nỗi buồn, hàng ngàn thương nhớ, từng ấy nghĩ suy và muôn nghìn kỉ niệm?

Có lẽ bởi mưa bao giờ cũng se lạnh và cái cảm xúc se lạnh đó làm fan ta thấy mình lẻ loi và lạnh lẽo giá.

 

Ngoài trời vẫn mưa. Mưa hay bi quan anh nhỉ? trước lúc quen anh, em ghét trời mưa lắm. Yêu thương anh rồi em new biết nghe cảm hứng lúc mưa rơi, bi ai và lưu giữ thương da diết. 

 

Mưa rơi rơi rồi ngừng từ từ bỏ dù bên ngoài vẫn còn vài ba giọt khẽ cất cánh bay vào gió chiều nghe tê tái.

Mưa khi nào cũng thế, cũng cô ứ trong em từng nỗi nhớ chơi vơi với nhớ nhất vẫn là anh.

Em đi bên dưới làn mưa, phân tử mưa nhỏ tuổi thôi nhưng sao lại cứ trắng cả một trời vậy nhỉ? hệt như nỗi ghi nhớ của em, nhỏ tuổi thôi, em xúc cảm như không tồn tại gì! Vậy mà từ bây giờ em new thấy, toàn bộ gộp lại chắc rằng cũng bởi cả hồn em... 

 

Em nhìn mưa và nhớ anh cho lạ.

Em cũng thiếu hiểu biết nhiều nỗi nhớ của thiết yếu mình.

Có lẽ, tự trong tim hồn đa mang của em, em ví von anh như một cơn mưa bụi.

Lất phất cho nhẹ nhàng, nóng sốt mà thơ mộng với phiêu lãng mọi nơi. 

 

Anh sao giống cơn mưa mùa hạ – chẳng xinh sắn chẳng cầu kì mà còn có phần đáng ghét. Em đã từng rất ghét cơn mưa cũng tương tự chẳng thể ưa nổi anh. Với em còn tin rằng sẽ chẳng có lúc nào em ham mê mưa ngày hè và hàng chục ngàn lần hoài nghi em đang yêu anh. Tuy thế em không đúng mất rồi.

 

*

 

Mưa nghe cơ tái, mưa nghe rét mướt lòng mọi kẻ hóng mong.

Một chiều mưa lạnh, trông láng ai xung quanh mưa nhưng nhớ người.

Em nhớ anh tha thiết khi trời đổ nắng

và ghi nhớ thật nhiều khi mưa cứ mãi rơi rơi như gợi nỗi bi thiết không thương hiệu trong chiều vắng. 

 

Mưa vẫn thế, ngẫu nhiên đến, đột nhiên đi, không hẹn hò cũng chẳng báo trước. Em vẫn thế, tự nhiên buồn, tự nhiên vui, lạ lùng mà đa cảm. Với em, hồ hết xúc cảm hầu hết đến gấp vã cần ra đi cũng thế. Cô bé xíu nhỏ, thành phố hà nội ngớt mưa rồi, em cũng hoàn thành buồn đi nhé. Ừ thì, có những ngày chông chênh như thế. 

 

Mưa rơi, mẫu người mau lẹ đi về trên phố, về khu vực mà gồm những tình nhân thương họ đang chờ. Còn em chỉ biết ngồi đó, yên ổn nhìn đầy đủ hạt mưa rơi nhằm rồi giọt nước mắt mặn chát kia lại rơi vào vô thức. 

 

Anh vẫn sống đấy tựa như những cơn mưa vốn dĩ luôn luôn luôn có trong thời gian ngày hè. Phù hợp nó là vốn dĩ nên fan ta cứ mang định là bình thường và chẳng lúc nào để ý? Để rồi thấy đầy đủ ngày nắng gắt bạn ta bắt đầu nhớ tới cơn mưa và ước ao có nó biết chừng nào.

 

Tiếng mưa bên hiên làm cho em lưu giữ anh, nhớ giọng nói thú vui của anh. Giọng nói, niềm vui ấy như sẽ tan vào màn mưa..tí tách…giòn tan…đầy hạnh phúc.

Chúng ta yêu thương nhau vơi nhàng vì vậy đấy. Yêu thương anh, em học tập được cả cách yêu đều cơn mưa. Anh chẳng hoa mỹ ngọt ngào như em vẫn mong mỏi đợi, nhưng mà anh luôn luôn bên em như trận mưa ấy. 

 

Qua bao ngày cố quên, gắng mà chỉ 1 trận mưa lại làm cho em nhớ anh không ít tới thế!!!

Mưa, em nhớ anh, vì bọn họ thường ở cùng mọi người trong nhà vào phần lớn ngày mưa như thế.....

 

Anh rất có thể ôm em một lần nữa vào trong 1 ngày mưa ko? Ôm em để em hiểu được anh cũng có những nỗi nhớ tương đương em như hôm nay, để em biết rằng trái tim anh vẫn ấm, và làm cho em thoả nỗi ghi nhớ bao ngày được ko anh?

 

*

 

Bên nhau đi qua những cơn mưa ngày đông, rồi mưa đầu hạ, chưa kịp đón mưa trong dòng tiết thu se rét thì mình đã phải xa nhau. 

 

Từng dòng bạn đi về trên phố, biết bao đôi người thương dìu nhau dưới mưa. Chỉ một mình em đứng vào lẽ loi, search lại cam kết ức hôm nào. Ngoại trừ kia,những đôi bồ nắm tay nhau cách vội quà qua phố, bất giác em ghi nhớ anh nghẹn ngào. Giờ này chỗ anh gồm mưa không nhỉ,anh đã đi làm chưa.

 

Đưa tay lau đông đảo giọt nước lăn dài trên má, em từ hỏi, liệu mưa làm cho em ảm đạm hay do những nỗi ghi nhớ về anh cứ thi nhau ùa về…?

 

Hôm nay trời lại mưa, rinh rích như một bạn dạng nhạc ko lời bi tráng bã. Đưa tay lau đa số giọt nước lăn lâu năm trên má, em trường đoản cú hỏi, liệu mưa làm cho em ảm đạm hay vày những nỗi lưu giữ về anh cứ thi nhau ùa về…? Em vẫn ghi nhớ tới anh, cùng với tư phương pháp là tình nhân cũ, rồi bất chợt, trên môi em nở một nụ cười vô hồn và gượng gạo.

 

Lời kết: Cơn mưa… nó chỉ nên cơn mưa, nhưng đối với nhiều người, nó là cả một biển khơi nhớ đong đầy, là kí ức quan trọng xóa nhòa, là cửa nhà nhìn theo một láng hình.