Vậy mà lũ trẻ đề xuất chờ hơn một tuần lễ lễ nữa, vị mấy ngày sau đó gặp phải gần như cơn gió lộng tơi bời, lại thêm câu hỏi Colin có nguy cơ cảm lạnh, hai chuyện đó, chuyện này nối tiếp chuyện kia, đã đẩy Colin vào trong 1 cơn thịnh nộ. Chúng còn đề xuất vạch kế hoạch làm sao cho thật công huân và túng mật, với Dickon phần nhiều ngày nào cũng đến chơi, dù chỉ trong không nhiều phút, để kể bọn chúng nghe những việc đang ra mắt ngoài cánh đồng hoang, trên đầy đủ lối mòn, hàng giậu và 2 bên bờ suối.

Bạn đang xem: Truyện khu vườn bí mật

Những chuyện của nó thường là về nơi ở của bầy lửng, rái cá và loài chuột nước (chuột nước là loài đụng vật y như con chuột, tập bơi dưới nước, sinh sống trong hang mặt bờ sông, bờ hồ), và còn không kể các tổ chim, loài chuột đồng với hang hốc của chúng. Chỉ riêng gần như chuyện kia thôi cũng đủ khiến cho người ta run lên do thích thú, nhất là lúc được nghe mọi điều riêng tứ về muông thú từ miệng một người mếm mộ chúng và tín đồ ta phân biệt rằng toàn bộ thế giới vị trí lòng đất hôm nay đây đang bận rộn với niềm náo nức cùng hâm hở đến nhường nào.

-Chúng cũng tương tự như như cửa hàng chúng tôi thôi,- Dickon nói. – Chỉ có điều mỗi năm chúng lại phải xây nhà ở một lần. Điều đó khiến chúng đề xuất lo giành giật mang đến được gần như chỗ tốt.

Tuy nhiên hấp dẫn nhất là việc sẵn sàng để gửi Colin ra ngoài, trong lúc vẫn duy trì được bí mật cho khu vườn.

Không ai được thấy được chiếc xe cộ đẩy thuộc Dickon với Mary sau khoản thời gian chúng rẽ vào trong 1 góc quanh tất cả bụi cây, rồi tiến vào lối đi dạo bên ngoài mấy tường ngăn phủ dãy thường xuân. Từng ngày trôi qua, Colin càng trung khu niệm rằng điều kín đáo xung quanh vườn là giữa những nét quyến rũ nhất của địa điểm ấy. Ko gì được phép làm hỏng điều đó. Và không có ai được phép làm cho hỏng điều đó. Và không ai được phép nghi ngại rằng bọn trẻ gồm cả một túng mật.

Mọi tín đồ phải cho là Colin ra ngoài cùng cùng với Mary cùng Dickon bởi vì nó mến hai đứa ấy cùng không phản nghịch đối việc chúng nhìn nó. đàn trẻ vẫn vui vẻ buôn dưa lê rất thọ về lộ trình của chúng. Bọn chúng tính sẽ đi ngược xuất phát mòn này rồi tạt ra đường mòn kia, vượt ngang lối đi nọ, tự đấy đi vòng vèo giữa các luống hoa tất cả vòi phun, như thể chúng đang ngắm nghía đa số thảm cây được giảm tỉa gọn gàng mà người quản vườn, ông Roach, sẽ dày công mang lại sắp đặt.

Chuyện kia thật hợp lý, cần sẽ chẳng ai mảy may ngờ rằng ở đây có điều gì đấy bí hiểm. Rồi bọn chúng sẽ tạt vào những lối đi có không ít cây bụi để cho khuất dạng, cho tới khi đến bên những bức tường chắn dài. Đó trái là số đông dự tính nghiêm túc và tỉ mỉ, chẳng không giống nào phiên bản kế hoạch tác chiến do những tướng lĩnh tài bố vạch ra.

Những lời xì xào về số đông chuyện mới mẻ và lạ mắt khá hay trong phòng fan ốm, dĩ nhiên, đang lan ra, từ phòng gia nào nhân sang khu vực chuồng ngựa cho tới đám thợ làm cho vườn. Ráng nhưng tuy nhiên đã biết điều đó, một giở nọ ông Roach vẫn ko khỏi lag mình khi nhận thấy lệnh từ chống riêng của cậu Colin rằng ông đề nghị thân chinh đến report tại căn nhà mà chưa fan ngoài làm sao được thấy, vày kẻ nhỏ xíu o tê muốn thủ thỉ với ông.

-Chà, chà,- ông nhủ thầm khi gấp vã nỗ lực áo khoác. – hiện giờ ta biết làm cái gi đây?

Vị hoàng thân cần thiết cho điện thoại tư vấn một kẻ mà ông ta chẳng bao giờ thèm nhằm mắt. Ông Roach không ngoài tò mò.

Ông chưa khi nào thấy, thậm chí dù chỉ thoáng qua, bóng hình thằng bé nhỏ đó. Ông đã và đang nghe mặt hàng tá những mẩu truyện đồn thổi về dung mạo kỳ quặc và vai trung phong tính khác thường của nó. đông đảo gì cơ mà ông xuất xắc được nghe nhất, chính là thằng bé nhỏ có thể chết ngẫu nhiên lúc nào, với một lô một lốc những biểu hiện kỳ khôi về một tín đồ gù sườn lưng và các cái bướu vô phương cứu trị từ miệng hầu hết kẻ chưa khi nào nhìn thấy cậu.

- Biết bao điều đang thay đổi trong khu nhà ở này, ông Roach ạ. – Bà Medlock bảo lúc bà chuyển ông lên đoạn bậc thang phía sau dẫn tới cầu thang, từ kia mở thông sang gian phòng ngủ mà cho đến giờ vẫn ngập trong màn bí ẩn.

- mong muốn mọi thứ đổi thay theo khunh hướng tốt, thưa bà,- ông đáp.

- quan trọng xấu đi được,- bà tiếp tục,- với lạ lùng không kém là lũ trẻ đang biết nhiệm vụ của chúng, đề nghị cũng thấy thoải mái và dễ chịu hơn nhiều. Ông đứng gồm ngạc nhiên, ông Roach, trường hợp bất chợt phân biệt mình đang ở giữa một bè phái thú, cùng thấy thằng Dickon em trai Martha ở đó thoải mái như ở nhà, còn hơn cả ông cùng tôi.

Thật sự thì như gồm một trang bị phép lạ gắn liền với cái brand name của Dickon như Mary vẫn thì thầm tin tưởng. Ông Roach vừa nghe tên cậu tức khắc mỉm cười khoan dung.

- cùng với thằng nhỏ bé này thì dù cho có ở Điện Buckingham hay tiếp sau đây hầm than thì cũng tương tự ở nhà thôi,- ông nói. – Nó cũng chưa khi nào láo xược. Nó là người tốt.

Có thể ông đã sẵn sàng tinh thần hay chủ yếu ông cũng bị bất ngờ. Khi cánh cửa phòng ngủ mở ra, một nhỏ quạ lớn tướng, như thể đang ở nhà nó, đậu lên sườn lưng tựa cao của dòng ghế va trổ, loan báo sự có mặt của vị khách bằng phương pháp kêu tướng lên "quạ-quạ".

Dù đã gồm lời báo trước của bà Medlock, ông Roach vẫn nên cố giữ bốn thế chững chạc bằng phương pháp nhảy thụt lùi phía sau. Vị đái vương trẻ ko nằm trên giường nhưng mà cũng không ngã sườn lưng trên sofa. Cậu ta đang ngồi vào ghế bành, con cừu non đứng cạnh ve vẩy đuôi đúng điệu rán non bú mẹ, trong những lúc Dickon quỳ duy trì chai sữa cho nó.Một nhỏ sóc ngồi trên cái lưng khom khom của Dickon vẫn mải mê nhằn hạt dẻ. Còn con bé xíu đến trường đoản cú Ấn Độ ngồi trên loại ghế đẩu lớn để ý nhìn ra.

- Thưa cậu Colin, đấy là ông Roach,- bà Medlock bảo.

Vị tiểu vương trẻ xoay ra nhìn người nô bộc của bản thân từ đầu đến chân – ít ra đó là vấn đề mà bạn quản vườn đã nghĩ.

- Ồ, ông Roach đấy à,- nó nói. – Tôi cho gọi ông để giao cho ông mấy bài toán quan trọng.

- tốt quá, thưa cậu,- ông Roach đáp lại, từ nhủ trù trừ có đề xuất mình sắp nhận ra lệnh đốn bỏ toàn cục sồi trong công viên hay chuyển vườn cây nạp năng lượng quả thành vườn cửa thủy tạ.

- Tôi định ra phía bên ngoài trên ghế của chính mình vào chiều nay,- Colin bảo,- trường hợp khí trời phù hợp với tạng fan tôi thì tôi hoàn toàn có thể sẽ đi dạo hàng ngày. Mỗi một khi tôi đi dạo thì không người làm vườn làm sao được phép xuất hiện ở bất kể ở chỗ nào gần với lối đi bộ ven các bức tường bảo phủ khu vườn. Không có ai được phép sinh hoạt đó. Khoảng chừng hai tiếng chiều tôi sẽ ra khỏi nhà với mọi người phải né xa tính đến khi tôi nói rằng họ hoàn toàn có thể quay trở về làm cho việc.

- Dạ, được ạ, thưa cậu,- ông Roach trả lời và cảm xúc nhẹ khắp cơ thể khi rặng sồi vẫn còn và các vườn cây ăn quả vẫn lặng ổn.

- Mary,- Colin vừa nói vừa ngoảnh sang con bé,- làm việc Ấn Độ bạn ta nói gì khi họ dứt câu chuyện và ao ước mọi tín đồ đi ra.

- bạn ta bảo: "Ngươi được phép lui". – Mary đáp.

Vị đái vương vẫy tay ra hiệu. - Ông được phép lui, ông Roach, nhưng cần nhớ rằng câu hỏi này hết sức hệ trọng.

"Quạ- quạ", bé quạ phụ họa bởi giọng khàn khàn cộc cằn, nhưng không còn vô lễ.

- giỏi quá, thưa cậu. Cảm ơn cậu,- ông Roach bảo. Rồi bà Medlock gửi ông thoát khỏi phòng. Ra tới hành lang, vốn thực chất hiền hậu, ông cứ mỉm mỉm cười mãi cho tới khi cười lên thành tiếng.

- Lạy trời! – ông bảo,- cậu ấy bao gồm một phong cách quý tộc vô cùng ư tao nhã, phải không? Bà có cho rằng cậu ấy thừa hưởng cả truyền thống lâu đời Hoàng gia trong fan mình, như 1 vị hoàng tử với gì gì nữa chứ?

- Hứ! – Bà Medlock biểu lộ sự ko tán thành. – chúng ta đã khiến cho cậu ấy giẫm đấm đá lên tất cả kể từ thời điểm cậu ấy lẫm chẫm biết đi, cùng cậu ấy quen suy nghĩ mọi fan sinh ra là nhằm như vậy.

- rất có thể rồi phía trên cậu ấy sẽ không thể như thế, giả dụ cậu ấy còn sống. – ông Roach gợi ý.

- Chà, sẽ là điều rất có thể tin được,- bà Medlock nói,- nếu như cậu ấy sống cùng đứa con trẻ từ Ấn Độ còn làm việc đây, tôi khẳng định rằng con nhỏ xíu dạy cậu ta rằng cả trái cam không thuộc về cậu ấy, như bà Susan Sowerby sẽ ví von. Với đây có vẻ là lúc thích hợp để cậu ấy mày mò xem phần cam của cậy ấy là bao nhiêu.

Bên trong căn phòng, Colin đang ngồi tựa lưng vào tấm nệm.

- vì chưng vậy toàn bộ đều ổn,- nó nói,- chiều nay bản thân sẽ thấy được nó, chiều ni mình sẽ được ở vào đó.

Dickon quay lại khu vườn cùng rất mấy con thú. Mary vẫn ở bên Colin. Con nhỏ bé không nghĩ về Colin đang mệt, tuy thế thẳng nhỏ bé hoàn toàn vắng lặng trước bữa trưa được dọn ra và suốt thời gian dùng bữa nó vẫn chẳng nói rước một câu. Mary ngạc nhiên không hiểu tại sao, liền báo cáo hỏi:

- Colin này, cậu có đôi mắt to thật. Khi cậu đang suy nghĩ điều gì thì trông chúng như hai dòng đĩa vậy. Thời gian này, cậu vẫn nghĩ gì thế?

-Tớ cấp thiết không để ý đến trông nó sẽ như vậy nào,- thằng bé đáp.

- khu vườn ấy à? – Mary hỏi.

- Mùa xuân! – thằng bé nhỏ đáp. – Tớ vẫn tự nhủ trước đó mình chưa khi nào thực sự thấy nó. Tớ thảng hoặc khi ra bên ngoài, cơ mà hễ gồm ra thì tớ cũng chẳng thèm đoái hoài tới. Tớ thậm chí còn không nghĩ là tới nó nữa kia.

- Tớ chưa bao giờ thấy mùa xuân ở Ấn Độ, cũng chính vì làm gì có. – Mary nói.

Sống khép kín và bệnh hoạn, Colin thậm chí còn tưởng tượng nhiều hơn cả nhỏ bé. Ít nhất, nó cũng đã dành không hề ít thời gian cho hầu hết cuốn sách và những bức ảnh đẹp đẽ.

- sáng nay, lúc cậu chạy vào cùng bảo: "Nó mang lại rồi! Nó cho rồi!", cậu khiến tớ cảm thấy rất là kỳ lạ. Câu ấy vang lên như báo hiệu đang tới với đám rước linh đình đã tiến lại thuộc những âm thanh huyên náo tuôn trào, lẫn trong giờ nhạc. Tớ vẫn thấy một bức tranh như vậy trong một quyển sách: đám đông những con người dễ thương và đáng yêu cùng bạn bè trẻ nhò đeo các tràng hoa, tay cầm nhành hoa, ai nấy nói cười, nhảy múa, tụ tập, thổi sáo. Đó là vì sao tại sao nhưng mà tớ bảo, "Biết đâu chúng mình sẽ được nghe giờ kèn trumpet bằng vàng", và giục cậu mở toang cửa sổ ra.

Xem thêm: Mĩ thuật lớp 9 bài vẽ phóng tranh ảnh, mĩ thuật lớp 9 bài 9: tập phóng tranh ảnh

-Vui vượt nhỉ! – Mary nói. – Đó và đúng là những gì mà người ta hoàn toàn có thể cảm thấy. Với nếu như toàn bộ hoa lá, cây cỏ, chim chóc với muông thú hoang dại và một lúc khiêu vũ múa reo ca thì là cả một chỗ đông người rồi còn gì! Tớ dám có lẽ rằng nếu chúng cùng nhảy đầm nhót, ca hát và líu lo thì chắc hẳn sẽ làm nên bạn dạng hòa tấu tốt vời.

Cả hai đứa đựng tiếng cười, chưa phải bởi ý tưởng buồn cười, mà vì chưng chúng đều thấy thích cảnh tượng đó vô cùng. Duy nhất lát sau, cô bảo mẫu mã đã sửa soạn ngừng cho Colin. Cô phân biệt thay vì cứ ở ì như một khúc gỗ trong những lúc mặc quần áo thì hôm nay nó ngồi ngay lập tức dậy và cầm cố tự mình khoác lấy, vào suốt thời hạn đó vẫn luôn mồm cười cợt nói với Mary.

- Đây là trong những ngày hân hoan của cậu ấy, thưa ngài,- cô nói với chưng sĩ Craven vừa tạt qua để kiểm tra tình trạng thằng bé. – Cậu đơn vị tinh thần thoải mái và dễ chịu nên trẻ trung và tràn trề sức khỏe hẳn ra.

- Tôi đang ghé lại đợt tiếp nhữa vào buổi chiều, sau thời điểm cậu ấy vào vào nhà,- bác bỏ sĩ Craven bảo,- Tôi phải xem việc ra ngoài có thích phù hợp với cậu ấy không. Tôi ao ước rằng,- ông đi lùi giọng,- cậu ta để cô đi cùng.

-Trong trường hợp này tôi thà không đồng ý ngay từ bây giờ, thưa ngài, còn rộng ở lại nghe theo lời nhắc nhở của ngài,- cô bảo chủng loại đáp lại thẳng thừng.

- quả tình tôi không định gửi ra gợi ý đó,- chưng sĩ trả lời, vẻ hơi thiếu quyết đoán. – chúng ta cứ thử nghiệm xem sao. Dickon là một thằng bạn trẻ cơ mà tôi hoàn toàn tin tưởng.

Người hầu lực lưỡng độc nhất vô nhị trong nhà sẽ bế Colin xuống tầng dưới, để nó vào cái xe lăn, gần chỗ Dickon sẽ đứng đợi mặt ngoài. Sau thời điểm anh ta sắp đến lại tấm mền đắp lên đầu gối cùng tấm nệm của nó đến ngay ngắn, vị tè vương khoát tay bảo bác sĩ và cô bảo mẫu:

-Các vị rất có thể lui.

Hai người gấp rút biến mất. Cũng đề xuất thú thiệt rằng họ vẫn khúc khích mỉm cười với nhau lúc vào cho trong nhà.

Dickon bắt đầu đẩy mẫu xe lăn một phương pháp chậm rãi, chắc hẳn chắn. Cô chủ Mary đi ở bên cạnh xe, Colin ngồi tựa sống lưng và ngẩng mặt nhìn bầu trời. Vòm trời cao vời vợi, mấy đám mây nhỏ tuổi trắng xóa như tuyết nom tựa một bạn bè chim trắng đang lững lờ sải cánh trên khung trời xanh vào như trộn lê. Làn gió từ cánh đồng hoang thổi tới, thoang thoảng hương thơm ngào ngạt, tinh khôi cùng hoang sơ.

Colin rướn cỗ ngực mảnh mai hít mang hít để, bây giờ đôi mắt của chính nó trông như thể đã căng ra lắng nghe, thay cho song tai.

-Có bao tiếng hát ca, ríu rít và điện thoại tư vấn mời quanh ta,- Colin nói,- mùi hương gì gió vừa mang tới thế?

- Đó là mùi hương hoa kim tước đã nở rộ ngoại trừ đồng,- Dickon trả lời,- Ôi! Ong bay ra những thế này thì lúc này trời đẹp nhất lắm.

Trên các nẻo đường mòn bọn chúng đi không có lấy một bóng bạn nào. Thực chất đám làm vườn đã làm được dặn dò đề xuất tránh đi địa điểm khác. Nhưng bọn chúng vẫn lẩn qua lẩn lại giữa những đám cây bụi, rồi lại ló ra và đi vòng qua các luống hoa. Rốt cuộc, khi bọn trẻ rẽ vào lối đi dạo bên mấy bức tường cao che đầy dây thường xuyên xuân, cái cảm xúc phấn khích trước nỗi xúc động đang đến gần khiến chứng, vị một nguyên nhân kỳ kỳ lạ nào này mà chúng ko thể giải thích nổi, ban đầu mở miệng thì thào với nhau.

- Đây là,- Mary share hơi thở. – Đây là địa điểm tớ thường tiếp cận đi lui với luôn băn khoăn suy nghĩ.

-Thế hả? – Colin khẽ kêu và đưa mắt nhìn đám dây hay xuân với nỗi tò mo háo hức. – cơ mà tớ chẳng thấy gì hết,- nó thì thầm. – không tồn tại lấy một cánh cửa.

- Đó đó là điều đã khiến cho tớ suy nghĩ,- Mary nói. Bao bọc im phăng phắc, ko cả tiếng thở nhẹ, chiếc xe lại lăn bánh.

- kìa là khu vực vươn nơi ông Ben Wealtherstaff có tác dụng việc. – Mary bảo.

- thật hả? – Colin nói.

Thêm mấy bước nữa, Mary lại thì thầm. - Còn đây là nơi con chim ức đỏ hay cất cánh qua bức tường,- con nhỏ xíu nói.

-Thật chứ? – Colin kêu toáng lên.– Ôi! Ước gì nó trở lại!

- cùng kia,- Mary nói cùng với vẻ long trọng xen lẫn ưng ý thú, chỉ tay vào dưới lớp bụi tử đinh hương( cây bụi bao gồm hoa màu sắc tím nhạt hoặc trắng , hương thơm thơm dễ chịu) lớn- chính là nơi nó đậu bên trên một đụn đất nhỏ tuổi mà chỉ đến tớ loại chìa khóa.

Thế là Colin nhỏm hẳn bạn lên.

- Đâu? Đâu? nơi đó hả? – Thằng bé bỏng kêu lên, đôi mắt mở thao láo như mắt sói.

Dickon đứng yên yên, mẫu xe đẩy cũng dừng bánh.

- Còn đây,- Mary nói, nó rón rén đặt chân vào luống hoa ngay gần đám dây hay xuân,- là nơi tớ thủ thỉ với nó lúc nó từ trên bức tường kia hót vọng xuống. Nơi này là đám dây thường xuyên xuân bị gió thổi lật lên,- nói đoạn con bé bỏng đưa tay vạch tấm rèm greed color đang buông rủ xuống.

- Ôi! nỗ lực sao! – Colin thở hổn hển.

- và đây, dòng tay nắm, còn đấy là cánh cửa ra vào. Dickon, đẩy cậu ấy vào trong đi, đẩy cậu ấy vào trong cấp tốc lên!

Dickon ra tay bằng một cú đẩy mạnh, chắc hẳn và rất là tuyệt. Colin buông phịch người tựa vào tấm đệm, thở hổn hển vì chưng sung sướng, nó gửi tay bưng bí mật mắt để không thấy gì cho tới khi cả tía đã vào tới bên trong, dòng xe ngừng khựng lại như được tinh chỉnh bởi phép thuật và cửa nhà khép lại sau lưng.

Chỉ đến lúc ấy nó mới bỏ tay ra và nhìn quanh một lượt, như Dickon với Mary trước đây đã có lần làm. Với trên bức tường, khu đất đai, cây trồng cùng hầu như cánh nhánh quyến rũ đang đung chuyển trong gió là cả một tấm mạng màu xanh lá cây tuyệt đẹp vày ngàn vạn loại lá nhỏ tuổi xíu mềm mại và mượt mà dệt thành sẽ phủ bí mật khắp nơi; trên bến bãi cỏ dưới bóng cây, nơi những bình xám vào hốc tường, chỗ này vị trí kia, không còn thảy đa số rực lên rất nhiều đốm hoa màu vàng, tím, trắng; và đông đảo cây cao cũng đang khoe rất nhiều đóa hoa màu phớt hồng và white color như tuyết ngay lập tức trên đầu thằng bé; rồi thì tiếng vỗ cánh đầy xao xuyến của chú ý chim như thế nào đó cùng tiếng líu lo và lắng đọng mơ hồ, giờ vo ve cùng muôn vàn mùi hương hương.

Vầng dương buông đa số tia nắng ấm cúng lên khuôn phương diện Colin y như có một bàn tay mơn man dịu dàng. Trong ánh nhìn kinh ngạc, Mary với Dickon sững người đăm đắm nhìn nó. Thằng nhỏ nhắn trông thật lạ lùng và trọn vẹn khác trước vì chưng sắc diện ửng hồng lan dần trên khắp cơ thể nó- tự khuôn khía cạnh trắng ngà cho đến cổ, nhị bàn tay với tất cả.

-Tớ vẫn khỏe! Tớ đã khỏe! – Nó gào to. – Mary! Dickon! Tớ vẫn khỏe mạnh! và tớ sẽ sống mãi mãi!

“Khu vườn túng bấn mật” là một trong những tác phẩm văn học chứa đựng những phép màu không chỉ dành riêng cho thiếu nhi mà lại cho từ đầu đến chân lớn.


Khu vườn túng mật là tác phẩm nổi tiếng của đái thuyết gia tín đồ Anh Frances Hodgson Burnett. Tuy nhiên ra đời cách đây hơn một cố kỉnh kỷ với mang xúc cảm lãng mạn của thời đại cơ mà Frances Burnett vẫn sống tuy nhiên cuốn sách vẫn sống động với thời gian bởi mọi giá trị thanh khiết về ngôn ngữ và tình cảm.

Đến từ bỏ Ấn Độ xa xôi, cô nhỏ bé mồ côi Mary Lennox, cô bé bỏng tiểu thư khó khăn tính, sang chảnh và kiêu sa và gắt kỉnh, trở phải cô độc vào trang viên rộng lớn của người bác Archilbald Craven tại vùng nông thôn nước Anh. Nỗ lực rồi, bước đầu từ lời khuyên của chị ý hầu gái xuất sắc bụng, từ cuộc gặp mặt gỡ với nhỏ chim ức đỏ, Mary vô tình mày mò ra quần thể vườn kín đáo đã bị ngừng hoạt động mười trong năm này sau cái chết của phu nhân Craven.

Cùng cùng với Dickon, một cậu nhỏ nhắn dễ quí có đôi mắt xanh, thì thầm được với những loài vật với rất nối tiếp về thiên nhiên, Mary đã hồi phục khu vườn. Cùng với niềm hăng say, niềm hi vọng và tình yêu kỳ lạ kỳ giành riêng cho những phân tử mầm vùi sâu trong đất, các đứa trẻ đã chiếm lĩnh hàng giờ để siêng sóc, đào xới cho khu vườn. Chính khu vườn, cánh đồng hoang, thằng bạn Dickon đã giúp cô bé có một cuộc sống mới, trở yêu cầu hòa đồng và dễ quí hơn. Cùng Mary, như một thanh nữ tiên bé dại đã thuộc Dickson ko chỉ đem đến sự phục hồi cho khu vườn mà còn là việc hồi sinh đến cậu chủ Colin gầy yếu, bác Archilbald u sầu và cả trang viên Misselthwaite hoang vu.

*
Tác phẩmKhu vườn túng bấn mậtcủa bên văn Frances Hodgson Burnett.

Với diễn biến nhẹ nhàng tuy vậy vô thuộc sâu sắc, ngấm thía, Khu vườn túng mật không những là tòa tháp văn học giành riêng cho thiếu nhi mà hơn nữa dành cho toàn bộ cơ thể lớn. Cuốn sách như một cửa nhà kỳ diệu dẫn lối tín đồ đọc vào trái đất mang tên tuổi thơ cùng với vô vàn các điều ngọt ngào, đáng yêu và dễ thương và vào trẻo dưới lăng kính của một đứa trẻ. Ở đó tất cả sự hiện diện của tình bạn, tình yêu, tình yêu giữa người với người và cả tình yêu thiên nhiên rất đối chọi thuần, đẹp đẽ. Trong trái đất ấy, con người, cỏ cây, muông thú khiến cho những điều kỳ lạ như một phép màu.

Phép màu đến từ những đứa trẻ. Mary không hề là một đái thư gắt kỉnh, ngược ngạo nữa mà biến một cô nhỏ nhắn dễ thương. Colin, một cậu nhỏ nhắn ốm yếu ớt và luôn luôn gào khóc nghĩ mình sắp tới chết, vẫn rũ vứt những vô vọng về sức khỏe để trường đoản cú hào tuyên ba "sẽ sống mãi". Tự những mẩu truyện kể của Mary về khu vườn, tới các lần cùng Mary với Dickon chơi đùa, quan tâm khu vườn kín đáo ấy, Colin thốt nhiên phát chỉ ra phép màu khiến cho mình rất có thể trở nên mạnh mẽ và tự chuyển vận được trên đôi bàn chân của bạn dạng thân không buộc phải nhờ đến tín đồ khác.

Phép màu sắc dẫn lối cho tất cả những người lớn u sầu và giúp họ bước vào nhân loại tươi rất đẹp của bọn trẻ. Nhờ vườn ông lão làm vườn Ben Weatherstaff với cái sống lưng đau nhức và tính khí giận dữ cùng bác bỏ Archilbald gù lưng, sống cô độc cùng khép kín đã tìm lại được niềm vui, niềm tin yêu vào cuộc sống. Phép thuật còn soi sáng sủa cho phần đông tấm lòng, những nhỏ người xuất sắc bụng như chị hầu gái Martha tuy ăn uống nói bỗ buồn chán nhưng luôn sẵn sàng giúp sức Mary. Giỏi bà Susan, bà bầu của Dickon cùng Martha, người bọn bà nghèo nhân hậu có cách dạy con thật giỏi vời.

Phép màu hồi sinh khu vườn. Vườn được chăm sóc, gieo hạt, tưới nước hàng ngày bằng toàn bộ tình yêu với niềm hy vọng của bầy trẻ. Để rồi khi mùa xuân tới, cả khu vực vườn kín tràn chìm trong hương cùng sắc.

Giản dị, thân thuộc, ngay sát gũi, giọng văn nữ tính và hấp dẫn là phần đa gì fan ta thấy và cảm giác được qua từng trang sách của Frances H. Burnett. Dưới ngòi cây viết của tác giả, vạn trang bị như được thổi hồn, khôn cùng đỗi chân thật nhưng cũng thật màu nhiệm giống như một mẩu truyện cổ tích. Cùng với văn phong vơi nhàng, tác giả không chỉ khắc họa trọng điểm tư những nhân vật nhỏ tuổi ngây thơ, đơn giản một cách tinh tế mà còn cuốn xúc cảm của bạn đọc vào cụ thể từng câu chữ, khiến cho họ cũng buộc phải tò mò, háo hức thuộc nhân vật. Hình hình ảnh khu vườn kín thơm ngát, rực rỡ, xanh đuối đầy mức độ sống tồn tại như một bức tranh bởi ngôn từ. Cứ nuốm từng câu chữ khiến ta như được va vào đa số mầm non nhỏ bé xíu hay hít thở mừi hương mát, trong mát trong khu vực vườn kín ấy.

Khu vườn kín đáo không chỉ là mẩu truyện về những phép thuật có thật mà hơn nữa gửi gắm đầy đủ thông điệp, quý hiếm nhân văn sâu sắc của tác giả. Trong các số ấy tình bạn, tình thân gia đình, yêu thương cuộc sống, yêu thiên nhiên và tinh thần vào bản thân đang đem tới sức khỏe hồi sinh khu vườn và hồi phục cả gần như tâm hồn thô cằn. Frances Burnett đang cho fan hâm mộ thấy niềm hạnh phúc chẳng ở đâu xa, nó ngơi nghỉ quanh ta, vào từng tương đối thở, từng ngọn cỏ, trong nụ cười của những người ta yêu thương, như Henri Einstein từng nói: “ Hạnh phúc ở chỗ nào xa, bao gồm ở ngay lập tức trong phiên bản thân mình, khu vực mình, xung quanh mình cùng ngay bên dưới chân mình.” phép thuật của Khu vườn túng thiếu mậtchính là phần lớn điều đơn giản và giản dị hay những nụ cười nho nhỏ tuổi như vậy.


*

Trúng độc yêu – Soi chiếu hầu như mảng sáng tối trong lòng hồn

0 19

Trong vô vàn đều con bạn lướt qua mỗi ngày, bởi những quan giáp và tiếp xúc hời hợt, chúng ta có thể hiểu được từng nào về một con người mà chúng ta từng gặp gỡ?

*

Gấu Boris cùng bé đến ngôi trường

0 1

Carrie Weston với Tim Warnes gửi gắm bài học kinh nghiệm đầu đời khi tới trường cho các bé bỏng qua những mẩu chuyện về chú Gấu Boris.

*

Ca sĩ Dua Lipa vào tội nhân thăm nhóm thiếu nữ đọc sách

0

Mới đây, ca sĩ Dua Lipa cùng đại diện thay mặt quỹ Booker Prize đã đi vào thăm các nhóm xem sách của bạn nữ tù nhân tận nhà tù HMP Downview (Anh).