Nhà thơ Xuân Quỳnh có một chùm thơ về biển: “Thuyền và biển”, “Sóng”, “Chỉ bao gồm sóng với em”. Bài “Sóng” được nhiều người đọc ghi nhớ đến, đây là một trong số những bài thơ tình hay độc nhất của chị. “Sóng” là nơi triệu tập nhiều đặc điểm của thơ Xuân Quỳnh: hồn hậu, chị em tính, chân thành. Đặc biệt qua bài thơ “Sóng”, Xuân Quỳnh “đã biểu đạt được một tình yêu gồm tính chất truyền thống lâu đời như tình cảm muôn đời nhưng mà vẫn mang tính chất hiện đại như tình yêu hôm nay” (Hà Minh Đức)Xuân Quỳnh được biết đến như là cây cây viết nữ bậc nhất của thi ca tình thương thời chống đế quốc mỹ và thời kỳ hậu chiến. Thơ của chị ý là giờ lòng của một trung tâm hồn phụ nữ nhiều trắc ẩn, vừa hồn nhiên, tươi tắn, vừa chân thành, mặn mà và luôn da diết trong khát vọng hạnh phúc bình dị đời thường. Bài thơ “Sóng” được viết năm 1967, in trong tập “Hoa dọc chiến hào”. Đây được coi là một trong số những sáng tác thành công xuất sắc nhất của Xuân Quỳnh về chủ đề tình yêu.Giáo sư Hà Minh Đức qua giờ lòng của người thiếu phụ trong “Sóng” đã nhận ra “một tình yêu có tính chất truyền thống cuội nguồn như tình cảm muôn đời”. Nghĩa là, tình cảm của người thiếu nữ trong bài xích thơ ấy đã mang những đặc điểm của một tình yêu truyền thống cuội nguồn như từng nào tình yêu của người phụ nữ khác. Tình cảm ấy luôn giữ cho khách hàng nét hồn hậu, đằm thắm, phái nữ tính muôn đời. Tuy nhiên ẩn phía sau chất truyền thống ấy là “chất hiện đại như tình yêu hôm nay”. Đó là đậm chất ngầu và cá tính mạnh mẽ của người thiếu nữ thế kỷ nhị mươi nâng tầm những bé dại hẹp đời thường để cho với tình yêu rộng lớn mênh mông “Sông không hiểu biết nhiều nổi mình/Sóng tìm thấy tận bể”. Văn minh ở đây nối liền với quan niệm tình yêu tự do thoải mái chứ chưa phải là thụ động như tình thương truyền thống.Trước hết, “Sóng” biểu hiện một tình yêu gồm tính chất truyền thống lâu đời như tình thương muôn đời”. Tình thân muôn đời có tự thuở xa xưa, khi trai gái biết ghi nhớ thương, tình yêu ban đầu bén rễ, hứa hẹn hò bắt đầu làm tim nhau xốn xang nhằm “nghìn năm hồ dễ mấy ai quên” thì tình thân đến. Nam giới thường tự do thoải mái hơn trong tình yêu, tự do đến, tự do đi, tự do nói lời yêu, thoải mái bộc bạch. Còn phụ nữ, do đặc điểm về giới tính, về định kiến nên chuyện tình cảm đối cùng với họ là điều khó bộc bạch. Vậy nên, trong tình thân của người phụ nữ Việt Nam, cái truyền thống lâu đời ngàn đời gò bó họ trong một chiếc “khuôn” có sẵn. Xuân Diệu lúc yêu vẫn mượn sóng để nói lên điều mạnh mẽ của tình thân giới mình, mẫu vồ vập, ham hy vọng của lũ ông làm cho ai đó đỏ mặt:Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cat vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm ả mãi mãi
Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến nát cả trời
Anh bắt đầu thôi dào dạt


Thì Xuân Quỳnh lại mượn sóng để nói lên nét cô bé tính đáng yêu và dễ thương ngàn đời của bạn phụ nữ.

Bạn đang xem: Sóng không hiểu nổi mình

Dữ dội cùng dịu êmỒn ào cùng lặng lẽ
Sông không hiểu biết nhiều nổi mình
Sóng tìm thấy tận bể

Sóng là 1 hình tượng ẩn dụ vừa hóa trang vừa hòa nhập với loại tôi trữ tình. Và ở đây, sóng đóng góp thêm phần nói lên tình cảm, tình thương của Xuân Quỳnh. Tình cảm ấy có không ít trạng thái biểu hiện, khi lặng lẽ dịu êm, hiền lành hòa, êm dịu. Đó là chất nữ tính – một phẩm hóa học di truyền từ ngàn đời sinh sống phụ nữ. Khi lại ồn ào, dữ dội với phần đa ghen tuông, giận dỗi vô cớ (cung bậc muôn đời lúc yêu). Hai trạng thái cảm xúc ấy “Dữ dội – nhẹ êm/Ồn ào – lặng lẽ” là đối cực của sóng mà lại cũng là những cảm hứng nội vai trung phong đầy phức tạp, mâu thuẫn nhưng cũng khá thống nhất hài hòa và hợp lý trong trung khu hồn của người thanh nữ khi yêu. Xuân Quỳnh dùng quan hệ từ bỏ “và” trọng tâm hai sự tương bội nghịch ấy chứ chưa hẳn là từ “nhưng”. Nếu là “nhưng” thì sự tương phản trái chiều là hoàn toàn. Còn “và” thì trong mẫu dịu êm có cái dữ dội, trong ầm ĩ có loại lặng lẽ. Sự quân bình giữa hai trạng thái trung ương hồn ấy làm cho tình yêu muôn đời ở người thanh nữ thật dễ thương và đáng yêu làm sao.Con sóng là sự việc vĩnh hằng của hải dương khơi (xưa cũng như vậy và ni cũng vậy), và tình yêu luôn là sự khát khao bổi hổi của tuổi trẻ.Ôi nhỏ sóng ngày xưa
Và bữa sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi vào ngực trẻ

Quy vẻ ngoài muôn đời của tự nhiên và thoải mái là sóng “ngày xưa” hay “ngày sau” thì “vẫn thế”. Tức thị nó bất biến, không cầm cố đổi. Nó vẫn tiềm ẩn trong nó phần lớn cung bậc dữ dội, ồn ào, dịu êm, lặng lẽ âm thầm muôn thuở ấy. Từ bỏ quy pháp luật muôn đời ấy của từ nhiên, Xuân Quỳnh cũng khá tự nhiên khi chạm vào lòng ta quy dụng cụ của tình yêu muôn đời:Nỗi mong ước tình yêu
Bồi hồi vào ngực trẻ

Dường như tuổi trẻ sinh ra là nhằm yêu, với tình yêu tất cả vị trí đặc trưng cho riêng biệt tuổi trẻ do “Làm sao sinh sống được nhưng không yêu/ không nhớ không thương một kẻ nào” (Xuân Diệu). Tình yêu là “cái buổi ban đầu lưu luyến ấy” đến bên ta giống như các con sóng bé dại vỗ vào hồn nhằm tim ta bồi hồi trong lồng ngực, để trung tâm hồn ta trào dâng bao “khát vọng” hễ cào. Vâng! Ông hoàng thi ca tình cảm Xuân Diệu đã đúng vào khi nói “Hãy nhằm trẻ nhỏ dại nói vị ngọt của viên kẹo/ Hãy để tuổi trẻ em nói hộ lời yêu”. Nhiều người đang ở vào độ tuổi mười tám đôi mươi, ai đã đi qua thời tuổi trẻ, chắc chắn là sẽ hiểu điều này.

Tình yêu là một trong tình cảm to lao, thiêng liêng được cách tân và phát triển theo quy phương pháp chung của cuộc sống xã hội với quy mức sử dụng riêng của mỗi tình yêu. Rất khó cắt nghĩa, luôn luôn là những vướng mắc “Khi như thế nào ta yêu nhau” với rất nặng nề xác định, không theo một quy luật chung nhất.

Trước muôn trùng sóng bể
Em suy nghĩ về anh em
Em suy nghĩ về biển khơi lớn
Từ nơi nào sóng lên

Sóng ban đầu từ gió
Gió ban đầu từ đâu
Em cũng đắn đo nữa
Khi làm sao ta yêu nhau?
Biển cả là vạn vật thiên nhiên thuộc về bao la, vô tận, hết sức là ẩn dụ đến tình yêu mãi mãi vĩnh hằng. Trước biển, thiếu nữ là em cảm thấy bé nhỏ tuổi quá. Quan sát những con sóng bất tận xô bờ nhưng lòng tự dưng phân vân. Điệp ngữ “em nghĩ” ấy cứ láy đi láy lại nhì lần để rồi trong trái tim hồn thiếu nữ nhiều ưu tứ ấy nhảy lên những trăn trở:Từ nơi nào sóng lên?
Gió ban đầu từ đâu?
Khi như thế nào ta yêu thương nhau?
Ba câu hỏi ấy là hỏi về bắt đầu của sóng gió và cũng là bắt đầu bí ẩn muôn thuở của tình yêu. Ba câu hỏi ấy gồm cùng bình thường một câu vấn đáp thật người vợ tính, đáng yêu, siêu ư là nhỏ gái:“Em cũng chần chờ nữa”Ta bắt gặp cái khước từ nhè nhẹ, mẫu bất lực xứng đáng yêu, mẫu “giả nai” bé gái. Thực ra là biết cả đấy mà lại cứ nói thế new là em. Và bởi vì em như thế nên tình thương càng trở nên bí ẩn để anh trường thọ đi tìm.Nét nghĩa nữa vào ý thơ về bắt đầu tình yêu bên trên là: tình yêu muôn đời vẫn là một trong những ẩn số. Nó tương tự một giai điệu không tồn tại nốt nhạc kết, một bài thơ không tồn tại kết thúc, một bài toán không có đáp số… tình thương là sự tò mò hai nạm giới, tìm hiểu hai vũ trụ nhưng mà sự phân cách là “giới hạn cần thiết vượt qua”. Chính vì thế nên ko một định nghĩa nào thật hoàn hảo về tình yêu, giỏi nói đúng ra là phần đông định nghĩa về tình yêu đầy đủ trở buộc phải gượng ép. Nói chung, càng yêu mê say bao nhiêu, chân thành bao nhiêu thì tín đồ ta càng không thể lý giải được ngọn ngành của nó. Phát âm như thế, ta càng yêu, càng quý người con gái trong bài bác thơ này bởi vì tình yêu thương ấy chắc chắn là không hề vụ lợi, toan tính mà rất từ bỏ nhiên, siêu chân thành, đằm thắm.Tình yêu thương truyền thống luôn luôn phải có nỗi nhớ thương cùng sự thủy chung. Giả dụ thủy chung là thước đo của tình yêu thì nỗi nhớ rằng nồng độ để đo độ thủy thông thường ấy:

Con sóng bên dưới lòng sâu
Con sóng cùng bề mặt nước
Ôi bé sóng lưu giữ bờ
Ngày tối không ngủ được
Lòng em nhớ cho anh
Cả vào mơ còn thức

Có ai đó đã có lần nói rằng: một trái tim vẫn nhớ là bộc lộ của một trái tim đang yêu còn một trái tim đã kết thúc nhớ là biểu lộ của một tình yêu sắp sửa lụi tàn. Từ xưa tới nay, tình thương luôn gắn liền với nỗi nhớ, nỗi nhớ gắn với hai đầu “ở hai đầu nỗi nhớ”. Nỗi nhớ là giai điệu chính của tình thân lứa đôi. Tố Hữu từng có so sánh rất khác biệt trong bài bác Việt Bắc: ”Nhớ gì như nhớ người yêu”. Thế bắt đầu biết, nỗi nhớ tình nhân là trên hết với có sức khỏe vượt qua hầu hết nỗi nhớ khác để trở nên nỗi ám ảnh của những tình nhân nhau:

Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai, ai nhớ, bây chừ nhớ ai

Hay

Đêm nằm sườn lưng chẳng cho tới giường
Cứ ước ao trời sáng sủa ra đường gặp mặt anh

Trong bài xích thơ “Sóng” nhà thơ mượn sóng nhằm nói lên nỗi nhớ mãnh liệt của mình. Sóng nhớ bờ mà lại nỗi nhớ trùm lên mọi không khí “lòng sâu”, “mặt nước”, phủ lên mọi thời gian “ngày đêm không ngủ được” nhằm khao khát hướng vào bờ. Nỗi nhớ ấy vừa hiện diện trong chiều rộng “trên khía cạnh nước” vừa gồm chiều sâu “dưới lòng sâu”. Sóng không ngủ được cũng như em nhớ anh mang lại nỗi “cả vào mơ còn thức”. Xuân Quỳnh quả khôn xiết sâu sắc khi sử dụng đến sáu cái thơ để đãi đằng nỗi nhớ. Trong những số đó hai câu cuối khổ năm quả siêu tài tình:

Lòng em nhớ mang đến anh
Cả vào mơ còn thức

Chữ “Lòng” thiệt gợi cảm, nó là thần nhãn của tất cả câu thơ. Ý thơ giàu sức gợi có lẽ rằng cũng là sinh hoạt đây. Lòng là nơi sâu thẳm của trung tâm hồn nhỏ người, độc nhất là trọng điểm hồn bạn phụ nữ. địa điểm ẩn giấu phần nhiều tình cảm thực bụng đằm thắm. Khu vực để yêu thương, sầu khổ, dịu dàng… với khi Xuân Quỳnh nói “Lòng em nhớ cho anh” thì hãy hiểu rằng, thiếu nữ ấy đang nghiêng hết cả tình yêu, dốc cạn cả tim bản thân để nhắm đến phương anh rồi. Câu thơ “Cả vào mơ còn thức” mô tả nỗi nhớ hay trực. Tức thị cả vào tiềm thức, ý thức lẫn vô thức, hình nhẵn của tình nhân vẫn cứ ám ảnh đến ngọt ngào khiến em “ra ngẩn vào ngơ một mình”.Tình yêu truyền thống lâu đời của người thiếu nữ Việt là nối liền với thủy chung. Bởi vì yêu yêu thương của người thiếu phụ Việt là canh bạc mà yêu thương thương là sự việc “đặt cược” cuối cùng. Mất không còn yêu yêu mến coi như là việc trắng tay. Nhưng lại dù sao đi nữa thì em vẫn:

Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi làm sao em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Hai câu thơ đầu như 1 mệnh đề với cặp từ “dẫu” đứng sinh hoạt đầu câu cùng phép điệp cấu tạo “Dẫu xuôi – Dẫu ngược”. Các động trường đoản cú “xuôi”, “ngược” và không khí địa lý Bắc – phái nam đã đóng góp thêm phần làm nhấn mạnh vấn đề sự xa xôi giải pháp trở, sự vất vả, gian nan. Để mệnh đề nhị Xuân Quỳnh khẳng định: Dẫu xa xôi bí quyết trở, dẫu vất vả gian khổ thì:

Nơi làm sao em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

“Nơi nào” – “cũng nghĩ” là cách diễn tả một cảm giác thường trực, ám ảnh. Còn “hướng về anh” là việc toàn trung khu toàn ý. Lại thêm dấu gạch nối trọng điểm và chữ “một phương” ngơi nghỉ cuối câu thơ. Càng chắc hơn cho sự khẳng kim chỉ nan về anh là cả “toàn hồn” của em. Vị như Xuân Quỳnh từng nói:

Em về bên đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời hay ai chẳng có
Dẫu xong xuôi đập khi cuộc đời không thể nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi bị tiêu diệt đi rồi(Tự hát)

Đã yêu thương là tin cùng người thiếu phụ trong tình yêu nghìn đời luôn luôn tin điều đó. Lòng tin ấy để vào những bé sóng biển. Sóng làm việc mãi tận thân vô cùng, gặp gỡ muôn nghìn bão tố nhưng ở đầu cuối “Con như thế nào chẳng cho tới bờ/Dù muôn vời phương pháp trở”.

Thì tình yêu cũng thế, ước ao có tình thân bền vững, phải ghi nhận vượt qua những thách thức mới có được hạnh phúc. Vì:

Tình ta như sản phẩm cây
Đã qua mùa bão tố
Tình ta như chiếc sông
Đã yên mùa thác lũ(Thư tình cuối ngày thu – Xuân Quỳnh)

Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh không dừng ở tại mức độ tình yêu bắt đầu giản đối chọi hò hẹn, non nớt, lắng đọng mà là tình yêu – hạnh phúc, tình yêu đính thêm với cuộc sống chung, cùng với nhiều yên cầu ở chiều sâu của tình cảm, với khá nhiều minh triệu chứng của test thách, sở hữu đậm vết ấn trách nhiệm. Đặc biệt nó bao gồm “tính văn minh như tình thân hôm nay”.

Qua mẫu sóng và cục bộ bài thơ, ta cảm nhận được vẻ đẹp trung ương hồn của người đàn bà trong tình yêu. Đó là việc mạnh bạo, dữ thế chủ động bày tỏ đông đảo khát khao yêu thương mãnh liệt với rung hễ rạo rực trong trái tim mình. Trường hợp như những cô nàng trong ca dao xưa khi yêu chỉ biết thụ động “Cha người mẹ đặt đâu nhỏ ngồi đó” để rồi không thể ra quyết định lấy được hạnh phúc của mình. Mãi mãi họ sống trong khổ đau:

Em như bé hạc đầu đình
Muốn bay chẳng nhấc nổi mình nhưng mà bay

Thì làm việc đây không hề sự thụ động, chờ đợi ( như vào truyền thống) nữa. Ví như “Sông không chịu đựng hiểu mình” thì sóng ngừng khoát từ bỏ nơi chật nhỏ đó, “tìm ra tận bể”, mang lại với cái cao rộng, bao dung. Vì chưng sóng chỉ thực sự là sóng khi nó tìm đến với đại dương. Đại dương thực sự là nơi vĩnh hằng của sóng. Còn lòng sông chật thon kia muôn đời sao hoàn toàn có thể làm nhỏ sóng yên lòng được. Tương tự như vậy, tình yêu tiến bộ là tình yêu không cam chịu một tình cảm bé dại nhen, ích kỷ, khoảng thường. Vì chưng vậy, nếu anh khiêm tốn hòi cùng thiếu sự bao dung thì em chuẩn bị từ quăng quật anh để ra đi tìm kiếm tình yêu to lớn hơn.

Tình yêu hiện nay đại này còn được xem là một tình yêu với rất nhiều cung bậc (dữ dội, vơi êm, ồn ào, yên ổn lẽ, cả vào mơ còn thức…). Có những lúc chị còn ước ao hiến dâng:

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển khủng tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ

Cụm tự “tan ra” không hẳn mất đi mà vĩnh cửu đến nghìn năm do Xuân Quỳnh biết lựa chọn biển to tình yêu nhưng vỗ sóng. Biển phệ là hình hình ảnh cường tráng của điểm tựa tình yêu, tình người khiến cho bài thơ ấm và chắc. Sự lôi kéo của bài thơ là sự lôi kéo của người con gái biết yêu nhà động, mãnh liệt, biết dành riêng hết mình mang lại tình yêu. Tình cảm của cá thể con bạn chỉ rất có thể trở thành vĩnh cửu và văng mạng khi tình yêu đó hóa thân vào biển khủng của tình cảm nhân loại. Xuân Quỳnh đang dám yêu cùng dám tỏ bày tất cả, đó là nét new mẻ hiện đại trong tình yêu.Có thể nói “Sóng” là mong ước tình yêu, lâu dài mãi trong trái tim nhiều yêu yêu thương của Xuân Quỳnh cùng của chúng ta. “Sóng” vừa mang tính chất truyền thống muôn đời vừa mang tính chất chất tiến bộ của tình yêu hôm nay. Con sóng của Xuân Quỳnh vừa dịu dàng êm ả neo đậu vào bến bờ thuỷ bình thường vừa mới mẻ, hiện đại và táo khuyết bạo vô cùng. Đó là mẫu gốc của truyền thống cuội nguồn dân tộc chắc chắn khiến nhỏ sóng của Xuân Quỳnh gần cận với sóng của ca dao: “Chừng nào nhỏ sóng quăng quật ghềnh/ cù lao bỏ biển cả anh new đành bỏ em”. Đến đây hoàn toàn có thể khẳng định chủ kiến của giáo sư Hà Minh Đức là trọn vẹn chính xác: Qua bài bác thơ Sóng, Xuân Quỳnh “đã biểu đạt được một tình yêu có tính chất truyền thống như tình yêu muôn đời tuy nhiên vẫn mang ý nghĩa chất tân tiến như tình thân hôm nay”.

Bài thơ “Sóng” của cô bé hoàng thi ca tình yêu Xuân Quỳnh hệt như câu chuyện cổ tích về tình yêu. Nó thức tỉnh ta, khơi dậy trong ta về mối cung cấp gốc, về đạo lý, ơn tình của tình yêu khiến cho mỗi câu thơ như gai chỉ đan vào trung ương hồn ta bao tua nhớ tua thương. Từ kia soi phản vào tình yêu thương của mình chúng ta biết trân trọng số đông gì có trong cuộc sống thường ngày hôm nay.

Dữ dội với dịu êmỒN ÀO VÀ LẶNGlẽSóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể.

Ôi bé sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ.

Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi như thế nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Khi làm sao ta yêu thương nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả vào mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩHướng về anh- một phương

Ởngoài tê đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con làm sao chẳng tới bờDù muôn vàn bí quyết trở

Cuộc đời tuy nhiều năm thếNăm mon vẫn đi qua
Như biển tê dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được rã ra
Thành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuÐể nghìn năm còn vỗ

Thơ Xuân Quỳnh sắc nét rất riêng, trong số các nhà thơ nữ của Việt Nam, đólà: chân thật cùng đam mê mãnh liệt. Trong thơ chị cháy lên dòng sắc màu sắc củamột thế giới lung linh, thế giới tình yêu. Thơ Xuân Quỳnh, thơ tình Xuân
Quỳnh là niềm mong ước hạnh phúc. Thơ Xuân Quỳnh rất tình, rất đời với rấtđàn bà bởi niềm thèm khát ấy. Nói đến thèm khát hạnh phúc vào thơ Xuân
Quỳnh tất cả nghĩa là nói đến "Sóng".

Xem thêm: Top Hình Ảnh Thiên Nga Đẹp Nhất Thế Giới, Top Hình Ảnh Chim Thiên Nga Đẹp Nhất Thế Giới

Tìnhyêu- vốn là đề tài muôn thuở. Xuân Diệu- nhà thơ của tình yêu- gồm bàithơ nổi tiếng "Biển". Còn Xuân Quỳnh, chịmượn hình tượng "sóng" để diễn tả những cảm xúc, trạng thái củangười phụ nữ lúc yêu. "Biển" của Xuân Diệumạnh mẽ, dữ dội và nồng nàn, bộc lộ một tình thân rất phái nam tính. Còn "Sóng"của Xuân Quỳnh thì đậm tính chất nữ tính, nhẹ nhàng, thực bụng mà vẫnnồng nàn, thiết tha.

Dữ dội cùng dịu êmỒN ÀO VÀ LẶNG LẼSóng không hiểu nổi mình
Sóng đưa ra tận bể.

Bao trùm bài bác thơ, lan toả khắp bài thơ là hình tượng "sóng". Âmhưởng bài thơ là âm hưởng của con sóng dạt dào, nhịp nhàng. Nhịp của consóng vỗ bờ triền miên, vô hồi tốt nhịp của tiếng lòng thi sĩ- nhân vật chủthể- đang yêu với khao khát yêu. Mỗi trạng thái của trọng điểm hồn người phụ nữđang yêu gồm thể kiếm tìm thấy sự tương đồng ở một khía cạnh làm sao đó của consóng. Bé sóng ấy khao khát, tốt chờ sự "xoay vần" của bé Tạo nữa.Trái tim ấy kiên quyết "tìm ra tận bể", search đến độ sâu xa nhấttrong tình yêu, để tra cứu hiểu, để khám phá và để yêu.

Khátvọng tình cảm là chuyện của muôn đời, muôn người, nhưng mãnh liệt nhất làcủa tuổi trẻ, như tất cả nhà thơ viết:

Nếu phải chia cho người yêu thương mộtnửa
Thì em ơi nhận lấy khoảng đời đầu

Ðã yêu làkháo khát, là bồi hồi

Ôi con sóng ngày xưa
Và bữa sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ.

Nhận ra trạng thái khác của mình, người phụ nữ kiên quyết tìm kiếm hiểu,"tìm ra tận biển", tận bến bờ sâu thẳm của tình yêu. Thế nhưng"tình yêu tất cả những lý lẽ cơ mà lí trí ko có gì giải đam mê nổi".Tình yêu đầy túng bấn ẩn, và bởi vì nó túng ẩn cho nên nó lại càng đẹp và lạicàng là nỗi khao khát của nhỏ người:

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Khi như thế nào ta yêu nhau

Nữ thi sĩ người Bungaria Blaga Ðimitrôva- đã nói "Ta đi kiếm tìm mình chota cùng cũng là tra cứu ta cho thiết yếu ta nữa". Xuân Quỳnh cho rằng: "Yêulà đi search một nửa của mình, cũng chính là đi tra cứu mình". Như thếtình yêu tạo nên con người ta hoàn thiện hơn, đẹp hơn. Tình cảm cũng làmcho bé người ta băn khoăn về sự bắt đầu, sự khởi nguồn của nó. Thế nhưng:"Làm sao cắt nghĩa được tình yêu?" (Xuân Diệu). Và cóngười thốt lên: "Có gì lạ thừa đi thôi!", còn Xuân Quỳnh,chị bộc bạch một biện pháp hồn nhiên, rất con gái, nhẹ nhàng, bối rối lẫn chútđắm say, ngọt ngào pha lẫn hơi nũng nịu:

Em cũng ko biết nữa lúc nào ta yêu nhau

Nhà thơ, cũng như bao người phụ nữ khác, đều không sao trả lời được. Emyêu anh tự bao giờ, em cũng chẳng biết nữa. Tất cả lẽ là từ nỗi nhớ về anh dadiết. Bởi đã yêu thương là nhớ:

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng bên trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ được

Vẫn là hình tượng "sóng". Sóng nhớ bờ, ngày đêm không thôi bệnh dàodạt. Cũng như em:

Lòng em nhớ đến anh
Cả vào mơ còn thức

Ca dao xưa cũng viết về nỗi nhớ khi yêu:

Ðèn thương nhớ ai
Mà đèn chẳng tắt
Mắt thương nhớ ai
Mắt ngủ chẳng yên

Nhà thơ Chế Lan Viên miêu tả nỗi nhớ cũng rất hay:

Anh không ngủ. Hẳn vày em đangnhớMột trời sao rực cháy giữa đôi ta
Anh thức giấc. đến lòng em lặng gió
Cho sao trời lặng rụng một đêm hoa

Hai câu thơ được bóc tách riêng thành một khổ thơ như nỗi lòng, trung khu trạng củathi sĩ bấy giờ. Vai trung phong trạng ấy lan sang người đọc. Thiết tha, sâu lắng vàmãnh liệt.

Yêu không chỉ là nhớ. Yêu là sự thuỷ chung, son sắt, dẫu xa phương pháp ngàn trùng."Khoảng bí quyết trong tình yêu cũng như gió với lửa, dập tắt ngọn lửanhỏ nhưng thổi bùng ngọn lửa lớn" (ngạn ngữ). Tình yêu của công ty thơmãnh liệt cùng sâu đậm. Nỗi nhớ vào thơ chị gắn với khái niệm thời gian vôtận và không khí vô cùng. Với thời gian, nó không tồn tại ngày đêm. Với khônggian, nó chẳng bao gồm nhiều phương hướng; chỉ bao gồm một phương thôi- đó là anh.Hai người yêu nhau luôn luôn hướng về nhau. Họ là mặt trời soi rọi cho nhau vàonhững buổi sớm với là mặt trăng sưởi ấm những đêm khuya.

Nhưng tình cảm sẽ chỉ là lãng mạn, tình yêu không thực sự là tình thương theođúng nghĩa nếu nó xa rời thực tế- cuộc đời. Cơ mà cuộc đời vốn nhiều nỗitrái ngang. Bên cạnh hạnh phúc, tình cảm cũng là đau khổ. Nhưng ko phảivì thế mà lại tình yêu yếu đi nét đẹp và sự xinh sắn của nó. Trái lại tìnhyêu càng trở phải huyền diệu hơn lúc nó vượt qua mọi giông bão của cuộcđời. Ðó là khát vọng mà bé người luôn luôn hướng tới.

Cuộc đời tuy dài thếNăm mon vẫn đi qua
Như biển cơ dẫu rộng
Mây vẫn cất cánh về xa

Khát khao được hướng tới tình thương đích thực, hướng tới sự vĩnh cửu củatình yêu trở phải mãnh liệt. Và ở khổ thơ cuối cùng, biểu tượng"sóng" đã trở thành nơi cất giữ niềm ước mơ mạnh mẽ.

Làm sao được tan ra
Thành trăm nhỏ sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuÐể ngàn năm còn vỗ

Thơ Xuân Quỳnh là tiếng hát của trái tim đắm đuối trong sóng nhạc tìnhyêu. Ðọc thơ tình của chị, người ta thèm khát yêu, khát khao hạnh phúc.Người đàn bà ấy cho dù đã trải qua nhiều nỗi truân chuyên, thế nhưng giôngbão bao nhiêu thì chị lại càng sống hết bản thân bấy nhiêu. Chị sống đến tìnhyêu, hơi thở của chị là hơi thở của tình yêu, "một tình thương dùđã đi qua mọi va chạm, mọi đau đớn của cuộc đời nhưng vẫn khát khao, vẫnchờ đợi tình thân bằng cả sự trinh bạch của vai trung phong hồn. Cái mà không một sựtàn phá, va đập làm sao của thời gian và cuộc đời chạm tới được".

(Lời bình của Hà thị Hải,báo Phụ nữ Việt phái mạnh tháng 1/2002)

Chuyên mục nàyđược cập nhật vào thứ Tư mặt hàng tuần

*

Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi đưa ra tiết xin phấn kích liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng NetcodoÐiện thoại: (54)847247 - thư điện tử Intranet: quantri