(ĐCSVN) – Dù từng người đều phải có quan điểm riêng rẽ về hạnh phúc song không ai hoàn toàn có thể phủ nhấn rằng hạnh phúc đó là đích mang đến trong cuộc đời của mọi người và con fan dù làm việc giai đoạn lịch sử hào hùng nào cũng luôn đi tìm hạnh phúc, gần như ước hy vọng mình được hạnh phúc.

Quảng trường ba Đình ngày 2 mon 9 năm 1945. ”Hỡi đồng bào cả nước! tất cả mọi fan đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo ra hóa mang lại họ phần lớn quyền không ai rất có thể xâm phạm được; giữa những quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do thoải mái và quyền mưu mong hạnh phúc.

Bạn đang xem: Quyền mưu cầu hạnh phúc

" phiên bản Tuyên Ngôn Độc Lập của nước nước ta Dân công ty Cộng Hòa bắt đầu bằng hai câu trích dẫn nguyên văn bạn dạng Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1776 của hòa hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. "Life, liberty & the pursuit of happiness". Nhưng tức khắc, Tuyên Ngôn của vn đi trực tiếp vào đích: ”Suy rộng ra, câu ấy tức là tất cả các dân tộc trên thế giới đều có mặt bình đẳng, dân tộc nào cũng có thể có quyền sống, quyền phấn kích và quyền trường đoản cú do“.

*
Thế mà lại một thắc mắc khác lại gây bàn thảo không ngớt: ai ”mưu cầu hạnh phúc"?Đó là niềm hạnh phúc của mỗi cá nhân hay niềm hạnh phúc của cả dân tộc?

Độc đáo của Tuyên Ngôn Độc Lập 1776 nằm cả sinh sống đó, tại đoạn tuyên bố hòa bình của một nước nhà mới khai sinh nhưng mà lại bước đầu bằng quyền từ do, niềm hạnh phúc của mỗi bé người. Nếu fan ta hoàn toàn có thể mường tượng ra được đà nào là hạnh phúc của một dân tộc, ai hoàn toàn có thể định nghĩa hạnh phúc của mỗi cá thể là gì? cùng nếu có bao nhiêu bạn thì có bấy nhiêu cách quan niệm về niềm hạnh phúc và gồm bấy nhiêu cách đi tìm hạnh phúc khác nhau, biết nghe ai vứt ai, làm thỏa mãn cho ai, thiệt hại mang đến ai, biết đâu là niềm hạnh phúc chung? Tuyên Ngôn của Mỹ đặt nền tảng trên nhà thuyết trường đoản cú do, vì thế câu trả lời hợp lý nhất chỉ có thể tìm thấy trong tính lạc quan của chủ thuyết trường đoản cú do: mỗi cá nhân theo đuổi một ích lợi riêng nhưng một bàn tay vô hình sẽ thu xếp tất cả vào một hợp lý chung. Trên nghành kinh tế, đó là bàn tay của thị trường. Trên toàn bộ mọi nghành khác của đời sống, từ thiết yếu trị chung cho tới hạnh phúc riêng, không ai hoàn toàn có thể hiểu nước Mỹ còn nếu như không nghĩ mang lại yếu tố tôn giáo, nghĩa là nếu không nghĩ đến bàn tay của Thượng đế. Thượng đế vẫn ban cho con fan quyền tự nhiên và thoải mái theo đuổi hạnh phúc, vậy kia là nghành nghề riêng tư giữa con người và Thượng đế, tổ chức chính quyền không được cửa hàng đến. Điều duy nhất chủ yếu quyền hoàn toàn có thể làm là chế tạo một form cảnh pháp luật được các người thỏa thuận để việc theo đuổi niềm hạnh phúc của mỗi người được từ do. Còn nắm nào là hạnh phúc, điều đó chỉ hoàn toàn có thể tìm thấy trong trái tim của mỗi bé người, và chính vì con người là hình ảnh của Thượng đế, cái nào đó trong từng trái tim là giống nhau. Vì chưng vậy, mỗi người là khác nhau mà đồng thời cũng giống nhau, gồm muôn triệu giải pháp theo đuổi hạnh phúc nhưng tựu trung cách nào thì cũng nhắm cùng một hướng. Khác với châu Âu, nước Mỹ không hề đối phòng giữa Thượng Đế với Tự Do, cả hai xáo trộn với nhau có tác dụng một. Và khác với đạo Cơ Đốc trong lịch sử châu Âu, đạo Tin Lành ở Mỹ không dựng một nhà thờ trung gian giữa Thượng đế cùng mỗi tín đồ gia dụng để đối đầu quyền lực với đơn vị nước. Trên muôn triệu thoải mái riêng ở Mỹ, gồm một nguyên tắc tự do thoải mái chung là Thượng đế. Thượng đế tổ hợp tất cả, hài hòa và hợp lý tất cả. Thiết yếu trị sinh hoạt Mỹ, bên trên nguyên tắc, ko đi vào nghành nghề dịch vụ tư, vì nghành nghề tư đã bao gồm tôn giáo đỡ đầu. Nhà thuyết tự do và đạo đức nghề nghiệp Tin Lành lệ thuộc nhau tạo cho chất sống cho tâm hồn của dân tộc Mỹ và mang lại câu trả lời cho hạnh phúc riêng và hạnh phúc chung.Khi ý niệm hạnh phúc bay trường đoản cú Tuyên Ngôn Mỹ qua cách Mạng Pháp, những tác mang của 1789 cũng mang lại "Đấng về tối Cao" hiện diện trong Tuyên Ngôn Nhân Quyền cùng Dân Quyền, nhưng phần đa quyền trường đoản cú nhiên, thiêng liêng và bất khả chuyển nhượng không thể bắt ngưồn trường đoản cú Đấng đó nữa mà xuất phát điểm từ Thiên Nhiên, và ý niệm về niềm hạnh phúc chuyển từ bỏ ý nghĩa cá thể qua ý nghĩa tập thể, “bonheur de tous" trong Tuyên Ngôn 1789, ”bonheur commun" trong hiến pháp 1793. Hiến pháp này nói tức thì trong điều 1 : ”Mục đích của xóm hội là niềm hạnh phúc chung". Làm thế nào nhằm đi đến niềm hạnh phúc chung giữa muôn triệu hạnh phúc riêng? các tác đưa 1789, định hướng gia của Khai Sáng, dựng lên một con bạn tự chủ, có mặt đã tất cả lý tính. Sự việc là làm nắm nào cải cách và phát triển lý tính đó càng ngày càng cao để con người cư xử phù hợp với nhau trong thôn hội. Giáo dục, vày vậy, luôn luôn luôn chiếm vị cầm cố trung tâm trong niềm nở của giải pháp Mạng, và hạnh phúc được quan niệm như trùng phù hợp với sự hiểu biết. Tranh chấp giữa hạnh phúc riêng và hạnh phúc chung vẫn được xử lý bằng trình bày : nếu người nào cũng hiểu biết chín chắn, chính xác về tiện ích của bản thân thì vẫn thấy rằng lợi ích đó phía trong tương thân tương trợ cho nhau giữa toàn bộ mọi người. Không dừng lại ở đó nữa, với tia nắng của lý tính, con bạn dễ thấy được tính tự nhiên phù hợp quần của mình: từng người hành vi theo khuynh hướng tự nhiên và thoải mái muốn bảo đảm mình, giao hàng mình, nhưng đồng thời cũng có khuynh hướng tự nhiên và thoải mái khác liên quan đến với những người khác vày lòng trắc ẩn, bởi vì tính nhân từ. Các nhà cách Mạng Pháp thích dùng chữ ”bienfaisance" nhằm chỉ tính nhân hậu đó, thay thế sửa chữa chữ "bác ái" nặng color tôn giáo. Chúng ta lạc quan: nếu tất cả tranh chấp về quyền lợi và nghĩa vụ thì đó là do con bạn chưa gọi thấu đáo nghĩa vụ và quyền lợi của mình, vày lầm lạc, mê muội. Tiến bộ, tân tiến không chấm dứt về các mặt, từ khoa học cho đến đạo đức, vẫn đưa bé ngưòi đến với hạnh phúc trên nai lưng thế. Lúc Saint-Just tuyên ba rằng "hạnh phúc là một trong ý tưởng new ở châu Âu", ông mong chỉ trích thiết yếu cái căn phiên bản của đời sống đạo đức nghề nghiệp trước 1789: cho tới lúc đó, toàn bộ đời sống trên trần thế đều nhắm đến cứu cánh tuyệt nhất là được bay lên sống vĩnh viễn hạnh phúc trên thiên đường. ”Mục đích của thôn hội là niềm hạnh phúc chung", tuyên ngôn đó nhằm mục đích đưa hạnh phúc từ bên trên trời xuống phương diện đất, trường đoản cú thiểu số ngự trị nhờ vào tôn giáo, quyền lực tối cao và tiền bạc đến tất cả mọi người trong xóm hội.Trong tứ tưởng của 1789, Rousseau chiếm một vị trí quánh biệt. Ông không nghĩ là rằng trò chơi tự vì giữa những tiện ích riêng, mặc dù được suy xét đúng đắn, rất có thể đưa phần đa ý muốn cá thể trôi xuôi một chiếc về ích lợi tập thể. Bên trên điểm này, ông không chia sẻ niềm sáng sủa duy lý cùng với các kim chỉ nan gia của nhà nghĩa từ do, độc nhất vô nhị là cùng với Locke. Sự việc này, theo ông, ko thể giải quyết được nếu như không đưa đạo đức vào chính trị: công ty nước phải tiến hành công bằng, nghĩa là loại bỏ những bất bình đẳng xã hội, bắt đầu của tai ương và chia rẻ, và yêu cầu được xây đắp trên đạo đức nghề nghiệp của mỗi công dân. Lúc công dân họp nhau lại để bàn vấn đề công, chúng ta không biểu quyết một chính sách lệ vì luật lệ kia hợp với tiện ích riêng của họ nhất, mà bắt buộc tự vấn lương tâm, trong tĩnh lặng của cảm xúc, xem hiện tượng đó tất cả hợp với công dụng chung xuất xắc không. Làm công dân, đó là biết nghe theo những yên cầu đạo đức như vậy, và vày đó, xét mang lại cùng, bao gồm phong tục, tập quán khiến cho thống nhất, sức khỏe và sự vĩnh cửu của một nhà nước chân chính. Gây ra một đơn vị nước chân chủ yếu như vậy quả là 1 thách đố với định kỳ sử, tốt nhất là cùng với giai đoạn lịch sử hào hùng của Rousseau, hằn lên thù hận, bất công, bạo lực, siêng chế, thoái hóa đạo đức. Biện pháp duy nhất nhằm tiến tới mục đích là phải ghi nhận dung hợp thoải mái và Đạo Đức, tự do để con người vẫn chính là con fan tự chủ như triết lý Khai sáng tôn vinh, đạo đức nghề nghiệp để đều con người tự công ty đó sống tương thân tương ái trong một đoàn thể bền vững. Một bên nước dân chủ, theo Rousseau, phải ghi nhận giáo dục công dân : đó lá một bên nước giáo dục và được giáo dục. Về điểm này, Rousseau đồng ý với những tác đưa đương thời: giáo dục xuất hiện vô tận vô biên tài năng ; giáo dục đào tạo đưa con người vượt lên trên nhỏ người, cao hơn, tốt hơn, phát âm biết hơn cùng đồng thời lắp bó hơn, thương mến hơn cộng đồng trong dó mình sống. Rousseau là người trước tiên đưa ra ý nghĩ về tôn giáo công dân cơ mà ông muốn thực hiện trên các nước châu Âu vẫn làm bí quyết mạng để mang hạnh phúc từ trên trời xuống khía cạnh đất.Hiểu biết hơn ai hết về sức mạnh của trái tim và của tính thiêng liêng phía trong trái tim ấy, Rousseau thấy vô cùng cần thiết phải sử dụng chất tôn giáo để chế tạo ra keo đánh trong xóm hội, nhưng không hẳn là tôn giáo thần quyền đã biết thành cách mạng kết án, mà là 1 trong thứ tôn giáo thuần túy công dân do dân chúng buổi tối thượng định ra, dựa trên “những tình cảm hợp quần tự nhiên" nơi bé người, cùng tóm lược trên vài qui định căn bản: gồm một Đấng thiêng liêng đầy năng lực, thông minh, nhân từ, thấy trước các việc, hằng cứu giúp ; gồm một cuộc sống sau cuộc sống này ; có niềm hạnh phúc cho kẻ sinh sống chân chính, trừng phạt cho kẻ bất nhân ; gồm tính hiền khô trong đúng theo đồng xóm hội với trong qui định pháp. Tính thiêng liêng và tính xóm hội quyện lẫn với nhau trong mối dây tình cảm buột chặt cá thể với nhau và toàn bộ với non nước của họ. Bởi đó, tôn giáo công dân thể hiện ý nghĩa thực sự của thiết yếu trị, vì chưng vì, theo Rousseau, bao gồm trị không hẳn là nghệ thuật cai trị con người mà là nghệ thuật làm cao thượng tâm hồn con người. Rousseau không thấy nước Mỹ; ông đâu bao gồm biết rằng ý tưởng "tôn giáo công dân" của ông là cơm ăn uống nước uống trong thể chế của Mỹ, nét độc đáo và khác biệt mà chỉ riêng nước mỹ nắm được bí quyết nhờ những đk lịch sử, tôn giáo đặc thù.Như vậy, mặc dù với bàn tay của Thượng đế xuất xắc với bàn tay của giáo dục, hạnh phúc của cá nhân trong xóm hội ko thể ý niệm thiếu vắng ngắt đạo đức. Nhưng mà đạo đức chính xác là nằm sẵn vào trái tim của con người. Một phương pháp tự nhiên, cực nhọc ai có thể sung phấn kích trên đau đớn của fan khác. Cũng một phương pháp tự nhiên, không thiếu gì tín đồ trong làng hội lấy niềm hạnh phúc của kẻ khác làm niềm hạnh phúc của mình. Một làng hội gồm giáo dục là một trong xã hội biết phát triển lên mãi lớp bạn như vậy. Lớp tín đồ đó càng tăng, xóm hội càng đi gần đến hơn cả lý tưởng : nếu người nào cũng biết nghĩ đến niềm hạnh phúc của người khác, mọi bạn sẽ nghĩ về đến niềm hạnh phúc của nhau và, rốt cuộc, niềm hạnh phúc của mỗi cá nhân cũng là hạnh phúc của vớ cả.* * *Tôi không muốn được ru ngủ nhưng mà cũng không thích ru ngủ ai bởi mơ mộng, slogan hay lý tưởng. Tuy vậy tôi nghĩ: ko thể gồm cách làm sao khác để hiểu nhì chữ ”hạnh phúc” trong châm ngôn ”Độc Lập - thoải mái - Hạnh Phúc“ ngoài lý tưởng vừa nói sống trên. Tôi lại càng có tại sao để tin chắc như vậy vì vô tình run rủi rứa nào nhưng mùa hè chuẩn bị lễ kỷ niệm 60 năm Tuyên Ngôn Độc Lập lại trùng hợp với một trở nên cố văn học, báo chí, truyền thông kỳ lạ xẩy ra trong thời hạn tôi sinh hoạt trong nước, tưởng như biến rứa đó đến sẽ giúp đỡ tôi giải quyết trọn vẹn câu hỏi về ý nghĩa của niềm hạnh phúc trong bản Tuyên Ngôn thân thời buổi thanh thản này. Cả nước, tôi thấy cả nước, tự em học sinh đến ông thủ tướng, toàn quốc xúc hễ về một quyển Nhật ký kết được khám phá ra sau 35 năm phía bên trong bóng tối, toàn nước khâm phục, ngưỡng mộ, hãnh diện về một nữ chưng sĩ nhân vật đã kungfu và quyết tử trong vùng lửa đạn nổi tiếng Đức Phổ để đảm bảo một trạm xá lẻ loi chăm sóc thương binh giữa đồi núi bố Tơ. Cả thế gian này, chắc hẳn không mấy ai bị tiêu diệt oanh liệt như cô bé trẻ Đặng Thuỳ Trâm: một mình một súng, cô đã nắm chân 120 địch thủ bao vây để thương binh có đủ thời giờ tản đi nơi khác; một mình cô đã gục ngã lân cận một bị sách vở, với một viên đạn ghim ngay thân trán. Cô chết để fan khác sống.Nhưng chưa phải vì cái chết oanh liệt của Đặng Thuỳ Trâm mà tôi mời chị vào đây rỉ tai với chúng ta về hai chữ hạnh phúc. Tôi mời chị bởi chị vừa nhân vật vừa bình thường, hero trong hành động, bình thường trong suy nghĩ, cảm xúc. Chị chưa phải là bà thánh nhằm thiên thần mời chị lên nói chuyện hạnh phúc ngơi nghỉ trên trời. Chị cũng biết yêu đương, tự ái như bất cứ ai, và chị cũng từng mơ mộng về niềm hạnh phúc riêng. Về chị, bên văn Nguyên Ngọc đã nhận xét với tất cả trìu mến: ”trong trận đánh tranh vô cùng dữ dội đó, chúng ta đã thắng chính là vì chúng ta, cũng giống như chị, là đều con fan rất đa cảm. đều con người rất người“. Cực kỳ người, anh Nguyên Ngọc viết: ”trong nhật ký của Thuỳ Trâm, đa số không có trang nào chị ko viết về nỗi buồn“. Khôn xiết người, nhưng mà kỳ lạ thay, lại hết sức biện chứng, biện triệu chứng đặc đặc tiểu tư sản, ”một fan nữ hero hầu như đêm khuya nào cũng ngồi buồn 1 mình và ... Khóc.

Xem thêm: Lịch Thi Đấu Vòng Loại Cuối Asian Cup 2023, Việt Nam Và 23 Đội Nào Dự Asian Cup 2023

" cũng chính vì chị cũng biết bi tráng và biết khóc như ai, cho nên vì vậy quan niệm của chị ấy về hạnh phúc không tồn tại gì xa vời, không ra bên ngoài tầm tay của rất nhiều người bình thường trong thời buổi bình thường này.Vậy thì Thuỳ Trâm ý niệm hạnh phúc như thế nào? Tôi bắt chiếc anh Nguyên Ngọc, tuy thế tôi đi ngược với anh: tôi đếm được trong nhật cam kết của chị tương đối nhiều chữ vui và những chữ hạnh phúc. Phần nhiều lúc làm sao chị khóc, ấy là chị cười cợt ngay; thời gian nào chị buồn, ấy là chị vui liền. Tôi trích nhé:”Khóc ư Thuỳ? Đừng chứ, hãy dũng mãnh kiên cường trong đầy đủ tình huống, hãy giữ mãi nụ cười trên môi mặc dù trăm ngàn vạn cạnh tranh khăn nguy khốn đang đe dọa quanh Thuỳ."Chị viết cho mẹ: ”Địch càn lên súng nổ rần rần bé vẫn cười, bình thản ra công sự. Địch tập kích vào căn cứ, vừa chạy địch có đêm cần ngủ rừng con cũng vẫn cười, thú vui vẫn nở trong cả khi tàu rọ và HU-IA quăng rocket xuống ngay lập tức trên đầu mình...". Vớ nhiên, đêm hôm sau đó anh Nguyên Ngọc lại bắt hốt nhiên chị khóc, ”nước mắt thấm mặn yêu thương tan tràn trên hai con mắt của con". Có gì quá lạ đâu, nơi chị, nước mắt và niềm vui là nhị mặt của một niềm hạnh phúc mà chị sống không còn mình, tràn trề, trung thực, trong sáng.Trích thêm 1 câu nữa thôi, viết trong ngày sinh nhật 27 tuổi, ngót 5 năm sống thân đạn bom :”Ở phía trên Thuỳ không tồn tại những giây phút ấm áp giữa bạn bè bên lọ hoa nhỏ dại với đều bông hồng thơm ngát bỏ trên bàn. Ở đây Thuỳ không tồn tại cái niềm hạnh phúc đi cạnh người yêu trên tuyến đường vắng khi ánh chiều tím dần trong buổi hoàng hôn. Ở phía trên Thuỳ thiếu các nhưng cũng rất đầy đủ. Do đó Thuỳ hãy cười cợt đi, hãy vui đi lúc vở đời mở qua 1 trang mới đầy vinh quang, đẹp đẽ."Thuỳ Trâm vẫn làm kẻ địch của chị sửng sốt vị chị có thể bình yên ổn một cách tự tại sau một ngày lửa đạn, chú ý ” rừng chiều sau đó 1 cơn mưa, phần nhiều lá cây cối trong trước ánh nắng, mỏng dính manh xanh ốm như bàn tay một cô bé cấm cung."Tôi trích những Thuỳ xoa ở đây là vì vậy, bởi vì tôi không chỉ dẫn một người hero xa xôi, cao vọi nào trong truyền thuyết tuyên huấn để nói chuyện hạnh phúc đều đều của tôi : tôi dựa vào một người bình thường như chị, thông thường trong suy nghĩ, vào cảm xúc, để trả lời cho tôi: niềm hạnh phúc là gì? với chị trả lời như ai cũng biết.Thứ nhất, hạnh phúc là sống trong hạnh phúc của bạn khác :”Lòng vui vẻ biết từng nào khi thấy rằng có không ít đôi ánh mắt mình cảm thông yêu quý mến phục. Đó là đầy đủ đôi mắt học sinh mong đợi mình lên lớp. Đó là song mắt của các bệnh nhân mong mình đến dịch phòng ... Vậy là đầy đủ rồi, Thuỳ ạ, đừng đòi hỏi cao rộng nữa. Cả Đức Phổ này đã giành riêng cho mình một tình yêu mến trìu mến. Đó là 1 ưu tiên rất cao rồi."Thứ hai, hạnh phúc là sinh sống vì niềm hạnh phúc của bạn khác :”Thuỳ ơi! bi tráng đấy ư? Hãy chú ý lại đi, ở kề bên Thuỳ có bao nhiêu đồng chí, bao nhiêu thanh niên đã cống hiến tuổi trẻ của họ cho cách mạng, họ xẻ xuống chưa hề thừa kế hạnh phúc. Sao Thuỳ lại nghĩ đến riêng tư. Đừng chú ý ra Bắc, hãy chú ý ở đây, ở mảnh đất nền còn nóng bỏng đạn bom đau thương với lửa sương này. "Thứ ba, niềm hạnh phúc là dâng hiến:"Cuộc sống khôn cùng anh dũng, khôn cùng gian nan, chết chóc quyết tử còn dễ dàng hơn ăn bữa cơm. Vậy mà tín đồ ta vẫn bền gan chiến đấu. Nhỏ cũng là 1 trong muôn nghìn fan đó, con sống, đánh nhau và nghĩ về rằng mình sẽ xẻ xuống vì ngày mai của dân tộc. Tương lai trong tiếng ca khải hoàn sẽ không tồn tại con đâu. "Đừng tưởng những người dân dâng hiến lần khần gì đến niềm hạnh phúc riêng. Ai trong chúng ta cũng biết dưng hiến, bởi vì ai trong bọn họ cũng gồm lòng hướng thượng. Chỉ khác nhau một địa điểm thôi là gồm kẻ không ít người dân ít và tùy trả cảnh, tùy môi trường. Chạm mặt hoàn cảnh, cả triệu người rất có thể hành đụng không không giống Thuỳ Trâm. Anh Nguyên Ngọc trích lời của một con bạn vô danh: "Thật ra cũng chẳng bao gồm gì gớm ghê lắm đâu. Ngay lập tức như em đây, trong yếu tố hoàn cảnh đó chắc chắn rằng em cũng trở thành sống quả thật vậy, hành vi đúng như vậy.” môi trường thiên nhiên tốt, cảm xúc tốt. Tình yêu tốt, hiến dâng cũng trở nên tự nhiên, đâu phải giết bị tiêu diệt riêng tư?"Mình sẽ về chắt lọc vun xới mang lại tổ nóng gia đình, mình đã biết quý từng phút, từng giây tự do ấy bởi vì có sống ở đây mới đọc hết quý hiếm của cuộc sống. Ôi ! cuộc sống đổi bởi máu xương, tuổi trẻ con của bao nhiêu người. Biết bao nhiêu cuộc đời đã chấm dứt để cho cuộc sống khác được tươi xanh. "Tôi tất cả cảm tưởng ko một lý thuyết gia nào giải thích cho tôi rõ không dừng lại ở đó nào là " quyền mưu cầu niềm hạnh phúc » núm nào là " quyền vui vẻ ", đâu là quyền của dân tộc, đâu là quyền của bé người. Đố ai giải thích được quyền đó mà không đặt nghĩa vụ và quyền lợi vào khung cảnh đạo đức của đối sánh tương quan giữa fan với người, giữa fan với cộng đồng của mình. Trong cuộc sống đời thường xô bồ diễn ra chung quanh tôi, phần đông tôi chỉ nghe kể đến chuyện làm cho giàu, tuồng như có tác dụng giàu thì không cần gì đạo đức, làm cho giàu là tranh nhau chụp giật, lẫn lộn công tư, mọi con đường đều dẫn đến một chiếc túi. Chung quanh tôi, người ta bình thản nhìn bất bình đẳng, bất công, nghe đâu bất đồng đẳng là chuyện trường đoản cú nhiên, không phải là bắt đầu của cách mạng, không hẳn là dòng đích mà Rousseau nhắm tới trước tiên, khai hỏa. Ngoài ra cả giáo dục và đào tạo cũng biến mất; cả giáo dục đã và đang thành chi phí bạc, thị phần mất rồi. Ở đâu mà lại một thiểu số được khuyến mãi một biện pháp bất chủ yếu thản nhiên tích điểm vui thú trên bất hạnh chung quanh, sinh sống đấy lẽ nào cứ lôi đế quốc cùng với thực dân ra nhằm đòi hạnh phúc?
Tôi nghe như có giọng một cô bé trẻ tiếp tục giọng của tín đồ xưa phát âm Tuyên Ngôn nơi đâu đó: "Ôi, giấc mơ hòa bình tự do đã cháy bỏng trong tâm địa 30 triệu đ bào ta từ lâu rồi. Bởi vì nền hòa bình tự do ấy mà chúng ta đã hy sinh tất cả. Biết bao tín đồ đã tự nguyện hiến dưng cả cuộc đời mình vày bốn chữ độc lập, từ do. Cả mình nữa, mình cũng đã hy sinh cuộc sống thường ngày riêng mình vì chưng sự nghiệp khổng lồ ấy."Độc lập, trường đoản cú do, chị sẽ trả bằng thịt xương của chị. Chị biết đối thủ. Chào mừng Tuyên Ngôn năm nay, chị bảo tôi giữ hộ đạo đức hạnh phúc của chị mang lại ai?

Bài viết liên quan