Tình cờ tôi gặp lại chị sau một quãng thời gian rất dài, quãng thời hạn đủ để một em bé được sinh ra, to lên, lập mái ấm gia đình và sinh nhì đứa con, mỗi đứa phương pháp nhau năm năm. Tôi nhận ra chị nhờ nụ cười vẫn như xưa, rạng rỡ, thông minh, duyên dáng. Trong khi anh sẽ nói cùng với tôi, sau lần cuối cùng gặp gỡ chị, “khi Ngọc cười, thời gian như kết thúc lại”. Anh yêu chị, suốt thời gian sống yêu chị, không cố đổi, giống như nụ cười của chị, nụ cười không có tuổi.

Bạn đang xem: Khi thời gian dừng lại

F7w68t.jpg" alt="*">Phóng to
Minh họa: Hoàng Tường
Tình cờ tôi chạm mặt lại chị sau một quãng thời gian rất dài, quãng thời hạn đủ nhằm một em bé bỏng được sinh ra, khủng lên, lập gia đình và sinh nhì đứa con, từng đứa biện pháp nhau năm năm. Tôi nhận thấy chị nhờ nụ cười vẫn như xưa, rạng rỡ, thông minh, duyên dáng. Hình như anh vẫn nói với tôi, sau lần cuối cùng gặp gỡ chị, “khi Ngọc cười, thời gian như xong lại”. Anh yêu chị, suốt thời gian sống yêu chị, không cố kỉnh đổi, giống hệt như nụ cười cợt của chị, nụ cười không có tuổi.

Ngày xưa, Huế thơ mộng với thật buồn. Anh hay cho thăm chị vào các chiều mưa dầm. Anh thường đem theo mấy củ khoai lang lùi ủ trong áo khoác. Chị thơ ngây như con chim hoàng yến, chả biết ai vui, ai buồn, ai yêu, ai khổ. Chị coi anh như fan anh trai đứng bên đời dỗ dành, an ủi cô nhỏ nhắn mười sáu chớm biết buồn. Mưa xứ Huế dai dẳng làm cho bầm dập hồ hết nhành lá quanh đó vườn. Chị đứng bên anh chú ý ra màn mưa xám phun mịt mùng, “mai mốt lớn lên, em sẽ rời khỏi Huế. Huế bi thiết lắm”. Chị không hẳn sinh ra sống Huế, anh cũng vậy.

Huế là quê ngoại, chị theo bà bầu về Huế, nương dựa vào tình thương của ngoại giữa những ngày cha đi công tác xa mịt mù cánh nhạn. Anh cho Huế học tập. Cuộc sống xui anh gặp gỡ và yêu cô bé xíu có khuôn khía cạnh sáng như trăng rằm. Anh nắm tay chị, “ừ, Huế là chỗ đi để cơ mà nhớ, chứ không hẳn ở để nhưng mà thương”. Anh ý muốn nói cùng với chị, anh sẽ đưa em đi khỏi Huế, gửi em đi bất kể nơi nào em muốn, với sẽ sống thọ đi cùng em. Mà lại anh kịp ngừng lại, vì thú vui chị, nụ cười ngây thơ và rạng rỡ. Anh không muốn niềm vui ấy đượm chút ưu tư. Chị còn quá nhỏ dại để nghe anh nói lời thân thương nồng thắm.

Nhưng anh ngạc nhiên chị lấy ông xã khi vừa tròn mười tám tuổi. Ck chị lại là dân Huế chủ yếu gốc, một gs triết học. Ngày chị về nhà chồng, anh vứt Huế ra đi, biền biệt.

Anh sống đơn độc nơi xứ kỳ lạ quê bạn với đầy đủ cuộc tình nệm vánh, mang lại và đi như mưa, như nắng. Một lần yêu không đủ can đảm ngỏ, nhiều lần không yêu lại ngỏ lời. Cuộc sống đời thường bôn ba làm anh nhận thấy rằng, đâu có khó khăn gì một câu nói yêu đương, chỉ khiến cho buổi hẹn hò thêm sắc đẹp màu tình tứ. Chỉ tốt nhất một người, suốt đời anh không dám bộc bạch một tình yêu. Hôm họp mặt ở trong nhà một người các bạn cũ, tóc anh sẽ pha màu sắc tuyết, trông anh thiểu não nhỏ gò vì căn bệnh tiểu con đường và cao máu áp. Phiến, cô nữ giới cùng trường đại học ngày xưa, bỗng ôm vai anh òa khóc, khóc như thể chạm chán anh lần cuối, khóc như thể trái tim cô nổ bùng phần đa niềm nhức chôn giấu. Tiệc tàn, tôi hỏi anh:

- Anh yêu đa số người lắm buộc phải không?

- Yêu không ít người dân nên sau cuối chẳng yêu thương ai.

- bởi sao phải nông nỗi ấy?

- Vì luôn nhớ được thú vui của Ngọc.

Tôi chú ý anh ái ngại:

- Sao anh ko nói điều đó với chị, một lần?

- Để làm cho gì, khi cam kết ức đang ngủ yên?

Tôi chú ý dáng anh khọm xuống một bờ vai mà lại thấy não nề. Xa xưa một thời trai trẻ tung hoành ngang dọc, ngày xưa một thời làm từng nào trái tim phái thiếu phụ rung cồn dịu dàng. Nhìn anh, tôi liên tưởng đến Trung, người lũ ông mỗi vào buổi tối cuối tuần gửi cho tôi một bó hoa hồng. Tóc Trung cũng đã rục rịch muối tiêu. Vầng trán Trung cũng đã có hai đường chạy ngang nếp gấp. Đôi mắt Trung, cái cửa sổ tâm hồn cũng đã lấm bụi trần gian. Tôi yêu thương Trung. Với tôi đang run sợ có một ngày bờ vai Trung khọm xuống, làn domain authority trổ phần đa nốt đồi mồi sắc tố mốc meo. Tôi yêu hầu hết bó hồng vào buổi tối cuối tuần với lời đề tặng ngay dễ thương với lãng mạn của Trung: “Gửi tặng kèm em bó hồng, mong muốn em đã nở một nụ cười”.

Lời nhắn trả của tớ cũng điệu đà không kém: “Cảm ơn anh, hoả hồng thật đẹp, về tối nay em sẽ sở hữu cả niềm vui vào giấc ngủ”. Trung độc hành trong cuộc sống thường ngày đã sát mười năm. Tôi cũng thế. Tôi không ủng hộ sự chịu đựng làm cho khô héo một đời người. Sự chọn lọc nào cũng rất có thể có không đúng lầm, dù là lựa chọn bởi con tim hay bởi lý trí. Và ngẫu nhiên sự sai lầm nào cũng hoàn toàn có thể sửa chữa, trước khi quá muộn, mặc dù là sai lầm trong hôn nhân.

Đã các năm, tôi quen dần dần với cuộc sống thường ngày độc lập, tôi không muốn thêm một lượt ràng buộc nhau. Tôi nói cùng với Trung rằng, mười tờ giấy kết hôn cũng chẳng chân thành và ý nghĩa gì khi tín đồ ta ko yêu nhau. Trung cãi, tuy thế một tờ giấy kết hôn đang làm cho những người ta thêm ngay sát nhau, có trách nhiệm với nhau, sẽ yêu nhau các hơn. Vào Trung, ngoài ra tình yêu không tồn tại tuổi, Trung vẫn sôi nổi nồng nàn như cánh mày râu trai trẻ mắt nhung nhiều tình lãng mạn. Một đợt tôi báo đến Trung biết, tôi sẽ đi trên chuyến bay lúc bảy giờ tía mươi sáng ngày mai từ Cam tinh ranh đi TP. Hồ nước Chí Minh, chuẩn bị tham dự buổi họp vào buổi chiều. Trung cũng đi chuyến bay từ Quy Nhơn đi tp.hồ chí minh cùng giờ. Tôi hẹn gặp anh tại tàu sân bay để với mọi người trong nhà trên chuyến taxi trở về trung thật tình phố.

Sáng hôm sau, phi vào quầy có tác dụng thủ tục, tôi sững fan khi thấy Trung thù lù ngồi đợi. Trung vẫn hủy chuyến cất cánh từ Quy Nhơn, tám tiếng tối ngày hôm qua đáp tàu hỏa đi Nha Trang nhằm kịp cùng tôi ngồi cùng cả nhà trên chuyến cất cánh vào TP. Hồ nước Chí Minh. Trung vất vả một trong những buổi tối chỉ sẽ được một giờ cùng tôi trên vật dụng bay. Trung với tôi đều mắc với những thử thách của công việc. Shop chúng tôi chỉ chạm mặt nhau trên điện thoại thông minh vào cuối ngày, lúc bóng đêm tràn ngập không gian, khi đêm sẵn sàng qua đi và một ngày bắt đầu sắp bắt đầu. Cửa hàng chúng tôi thích cùng trò chuyện ở giao điểm thân đêm với ngày, cả hai phần nhiều hân hoan đón rước một ngày mới, cùng cảm ơn Trời khi nhì người lại có thêm một ngày nữa nhằm yêu thương.

Chị nhìn tôi, đôi mắt chị vẫn sáng sủa như chưa lúc nào thất vọng (dù tôi biết chẳng gồm ai trường đoản cú hào rằng mình chưa từng thất vọng). Đôi mắt làm tôi nhớ đến 1 thời thơ ấu của chị ấy ở mảnh đất nền Phan Rí thô cằn, chị theo mẹ vất vả từng giờ nơi vùng biển cả nghèo chập chùng đồi cát quạnh hiu. Đôi mắt chị vẫn sáng ngời mong muốn khi phụ người mẹ đẩy xe vượt qua triền cát vào buổi sớm mai đầy sương muối hoặc giữa trưa hè cat nóng dưới chân, nắng dội trên đầu. Chính đôi mắt ánh lên nhiều lòng tin và nghị lực ấy đã chuyển chị mang đến thành công. Chị hiện giờ đang đứng trên đỉnh vinh quang, chú ý xuống cuộc đời đã qua nhiều thăng trầm dâu bể.

- rất mất thời gian mới chạm chán chị. Chị vẫn xinh đẹp như dạo làm sao - Tôi nói.

Chị cười (nụ cười mà anh vẫn mang theo cho đến khi hết cuộc đời):

- chạm chán lại em, chị bất chợt nhớ về 1 thời tuổi nhỏ, một thuở thanh xuân…

Tôi hỏi một cách dè dặt:

- Chị còn nhớ tất cả một tình nhân chị, hồi còn ở Huế…?

Chị tương đối nhíu mày, cố kỉnh tìm trong vùng ký ức bao la khi chìm khi hiện:

- Không, hồi kia đâu tất cả ai yêu chị… Chị đi lấy ông xã năm mười tám tuổi, khi chưa có mối tình đầu.

Tôi hỏi nhẹ nhàng:

- Vậy hồi kia chị bao gồm yêu ai không?

- bao gồm một rung động nhẹ nhàng của tuổi new lớn… ngoài ra là tình yêu…

Tôi sững người. Giá bán như trước kia anh ngỏ lời, giá bán như thời gian trước anh đừng ngại trung khu hồn ngây thơ của chị ấy đượm ướt hơi sương. Anh nâng niu gót chân ngà bé nhỏ tuổi để tín đồ khác tuy vậy hành trên tuyến đường dài xa xôi tắp.

Tôi cầm nhẹ bàn tay chị:

- Chị được niềm hạnh phúc không?

- Chị cực kỳ vui với các bước của mình, nhờ nó, chị cảm thấy cuộc sống đầy ý nghĩa.

Tôi nói dịu nhàng:

- trường hợp chị không niềm hạnh phúc thì uổng một đời người…

Chị quan sát ra khoảng không gian xa xăm:

- Em còn ghi nhớ anh Viên không, anh Viên hồi ngơi nghỉ Huế?

- nhớ chứ. Ngay khi chạm chán chị, em đã liên can tới anh ấy…

Chị dịu nhàng:

- từ thời điểm cách đây hơn một tháng, anh ấy tất cả về tìm gặp gỡ chị. Anh ấy mời chị đi ăn tối. Hôm kia chị lại rủ thêm hai đứa cháu đi cùng. Chị có cảm giác như anh ấy ước ao nói điều gì đó, tuy vậy ngại ngùng vì không khí hôm ấy không những có nhị người.

Tôi nhìn chị trách móc:

- Ngày trước thú vui ngây thơ của chị làm anh không đủ can đảm bày tỏ nỗi lòng. Bây chừ thì “hành đụng ngây thơ” của chị ấy đã làm anh vĩnh viễn mất đi cơ hội cuối cùng!

Chị nhíu mày:

- lâu dài mất đi cơ hội cuối cùng?

- Đúng vậy. Anh ấy đã hết trong một cơ sở y tế ở San Jose. Anh ấy biết mình sẽ không còn qua khỏi, nên cố gắng thực hiện nay một điều mà lại suốt thời tuổi trẻ đang không làm được.

Chị chớp mắt, giọng đượm buồn:

- Xin lỗi anh, lại một đợt nữa Ngọc làm cho anh thất vọng…

Tôi nói thiệt nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nghe:

- Sau lần cuối cùng gặp chị, anh ấy bảo chị vẫn như ngày xưa, độc nhất vô nhị là thú vui của chị. Anh ấy bảo, lúc chị cười thời gian như ngừng lại.

Cả đồ lý, tư tưởng học lẫn triết học rất nhiều đã nỗ lực giải thích cùng phân tích thời hạn - một khái niệm thân thuộc nhưng vô cùng khó định nghĩa.


Ai trong chúng ta cũng từng ước bao gồm thể “đóng băng” thời gian dừng lại vào những khoảnh khắc hạnh phúc hoặc để không phải đối mặt với những nỗi buồn, chia tay biết trước. Ngưng đọng thời gian vẫn luôn luôn là đưa ra tiết thường xuyên xuất hiện trong những cuốn sách, bộ phim khoa học viễn tưởng.

Xem thêm: Rwc 2023 Individual Tickets On Sale For All Rwc 2023 Matches

Nhưng liệu bọn họ có thể thực sự làm thời gian dừng lại không? Để trả lời mang lại câu hỏi cực kì mơ hồ này, các nhà khoa học phải đi sâu vào những ngóc ngóc xa nhất của vật lý, triết học và nhận thức của con người.

Thời gian là gì?

Đầu tiên, bọn họ phải xác định khái niệm thời gian là gì. Sean Carroll, một đơn vị vật lý lý thuyết siêng nghiên cứu về thời gian tại Viện Công nghệ California nói với Live Science: “Đối với một công ty vật lý, câu hỏi này không quá khó. Thời gian thực chất chỉ là một "nhãn hiệu", một công cụ đong đếm. Nó cho họ biết lúc nào điều gì đó xảy ra".



Thuyết tương đối nổi tiếng đã chỉ ra rằng thời gian gồm thể được “định lượng” một bí quyết phức tạp và khó khăn khăn bởi nó tùy thuộc vào tốc độ di chuyển của một quan cạnh bên viên so với một quan liền kề viên khác. Nếu bạn cử một người bao gồm đồng hồ lên tàu vũ trụ ở tốc độ gần ánh sáng, thời gian đối với họ dường như sẽ trôi qua chậm hơn so với một người đang đứng im trên Trái đất. Một phi hành gia rơi vào một lỗ đen bao gồm lực hấp dẫn khổng lồ gồm thể làm cho cong thời gian có thể cảm nhận thời gian khác hoàn toàn so với một quan gần kề viên ở xa.

Nhưng đó thực sự không phải là phương pháp để thời gian dừng lại. Nhì đồng hồ có thể không đồng nhất về thuyết tương đối, nhưng mỗi đồng hồ sẽ vẫn ghi lại thời gian trôi qua trong hệ quy chiếu của riêng biệt chúng. Nếu bạn đang ở gần một hố đen, bạn sẽ ko nhận thấy bất cứ điều gì khác biệt. Nhưng nếu chú ý vào đồng hồ đeo tay của mình cùng nó sẽ trôi qua với tốc độ một giây mỗi giây.

Thời gian dừng lại mọi chuyển động cũng sẽ dừng lại

Đối với Carroll, việc tìm cách làm thời gian dừng lại không tồn tại ý nghĩa gì. Bọn họ biết rằng một chiếc ô tô đang chuyển động bởi vày vào những thời điểm không giống nhau, nó ở những vị trí khác nhau trong không gian. Nhà vật lý học nhận định: "Chuyển động là thế đổi theo thời gian, vì chưng vậy bản thân thời gian không thể di chuyển. Nói bí quyết khác, nếu thời gian dừng lại, mọi chuyển động cũng sẽ dừng lại”.

Đó đó là lý vày trong những bộ phim viễn tưởng, khi những siêu anh hùng tạm dừng thời gian, mọi thứ, mọi người xung quanh cũng phải đứng im bất động. Nhưng về mặt thực tế, bỏ ra tiết này đặt ra một câu hỏi khác: “Nếu không gian cũng phải ngừng lại thì không gian cũng phải bất động. Vậy lúc đó bé người hít thở như thế nào?”.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết. Lúc dừng thời gian lại, bé người cũng sẽ không thể nhìn thấy gì vì các tia sáng sủa sẽ không thể đến được nhãn cầu của bọn họ nữa.



Nếu tách tách vấn đề ra khỏi phạm vi vật lý, thời gian ko chỉ là thứ được đọc bên trên đồng hồ. Đó cũng là cảm giác mà bọn họ có vào đầu với cơ thể. Nó là một nhịp điệu tự nhiên của thế giới. Thời gian tất cả thể có những lúc cảm giác rất nhanh, có những lúc lại cảm giác trôi rất chậm.

Craig Callender mang lại biết ấn tượng chủ quan lại của mỗi người về thời gian sẽ khiến câu hỏi “Thời gian gồm dừng được không?” đi theo một hướng thú vị khác hẳn.

Có một ảo ảnh tâm lý nổi tiếng được gọi là "chronostasis". Bạn tất cả thể tự thực hiện thí nghiệm để trải nghiệm cảm giác chronostasis tạo ra. Hãy đặt một chiếc đồng hồ ở rìa tầm chú ý của mình, sau đó quan sát chằm chằm vào thứ không giống trong giây lát. Khi liếc lại chiếc đồng hồ với tập trung vào kim giây, bạn sẽ thấy kim giây bất động, thời gian tưởng chừng như vừa dừng lại.

Ảo ảnh này xuất hiện liên quan đến chuyển động của mắt gọi là saccades. Khi nhãn cầu của bạn nhấp nháy qua lại rất cấp tốc để liên tục tiếp nhận hình ảnh môi trường xung quanh, để ngăn bạn quan sát thấy một vùng mờ hỗn loạn, bộ óc của ta sẽ tự động chỉnh sửa những gì nó chú ý thấy trong thời gian thực và tạo ra ấn tượng về một trường quan sát liên tục.

“Nếu họ chỉ bàn về cảm giác chủ quan của bản thân về thời gian, thì họ có thể “đóng băng” nó một lúc bằng bí quyết tạo ra ảo ảnh chronostasis cho thiết yếu mình. Đây đã là điều gần nhất mà con người tất cả thể làm cho được bây giờ rồi”, Callender nói.


Theo đàn bà Việt phái mạnh

Copy links
liên kết bài cội Lấy link
https://phunuvietnam.vn/dieu-gi-xay-ra-neu-thoi-gian-dung-lai-20221102140332105.htm
7 câu hỏi cực phổ biến về vậy giới người nào cũng tự tin là bản thân biết tuốt nhưng lại thực chất hoàn toàn là lầm tưởng


coi theo ngày ngày một 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 mon tháng 1 mon 2 tháng 3 tháng 4 Tháng 5 mon 6 mon 7 tháng 8 mon 9 tháng 10 tháng 11 mon 12 20232022202120202019 coi