Một mình lặng lẽ chịu đựng, hồ hết thứ qua đi thật nặng nề nề nhưng em chỉ dám trung ương sự với anh.

Anh yêu thương yêu! không biết đây là lần thứ mấy em viết mang đến anh đa số dòng chữ như vậy này nhưng mà không gửi. Em cũng không nhớ nữa. Nhưng lại em sẽ gắng mà anh, em sẽ nỗ lực làm được điều đó, em sẽ vậy không làm cho phiền tới anh nữa. Dẫu biết rằng có những thời gian em đang yếu mềm, phần đông lúc không thân thương tới lòng trường đoản cú trọng của bản thân mình và điều gì khác mà lại chỉ mong muốn được ở bên anh thôi.

Bạn đang xem: Gửi anh người yêu cũ

Anh à! Em vẫn tự hứa hẹn với bạn dạng thân đang chỉ giành cho anh một ngày là hôm kia nữa thôi vậy cơ mà em không làm cho được, em lại tiếp tục nhớ về anh. Từ ngày chúng mình cách nhau tới giờ lừng chừng anh vẫn nhớ cho tới em bao nhiêu lần, nhưng em thì không ngày nào không nhớ tới anh. Tất cả phải dở người ngốc quá không anh? Em thấy bản thân nhu nhược quá, em chỉ biết cố gắng yêu một bạn không ở trong về em với mãi mãi không lúc nào thuộc về em nữa.

Em đã từng có lần nghĩ trường hợp mình không phân chia tay thì chắc rằng cuộc sinh sống của chúng mình đã khác rồi anh nhỉ? với nếu em bên anh có lẽ rằng cuộc sinh sống của anh đang không tôt đẹp như bây giờ. Đôi khi em thấy thương đến số phận mình anh à. Chẳng vật gì vào mẫu gì, hồ hết thứ cùng với em hiện thời chẳng có ý nghĩa sâu sắc gì cả, số phận đang không cho em một cuộc sống như em đã có lần mong muốn. Có tín đồ đã bảo rằng “Người ta chỉ cảm nhận được giá trị của niềm hạnh phúc khi vẫn thực sự đánh mất nó”. Em đã bỏ qua mất quá nhiều thời cơ cho phiên bản thân mình. Đúng là cuộc sống không ai học được chữ ngờ đề xuất không anh? Anh đến mặt em vơi nhàng với anh ra đi khỏi cuộc sống em cũng vậy. Em biết tất cả là do em, em vẫn đánh mất tình cảm của mình, để bây giờ em mất hết cả tương lai.

Em ko nhớ tôi đã khóc bao nhiêu lần tiếp nữa anh ạ, nước mắt nhiều lúc tưởng chừng đã cạn không còn rồi vị em cũng chẳng hy vọng mình khóc thêm nữa, mọi đau buồn tủi nhục trong cuộc sống đời thường em đã từng qua hết rồi. Đã có những lúc em không còn thiết gì cuộc sống đời thường hiện trên nữa. Nó quá phũ phàng. Em sợ hãi lắm mọi đêm nhiều năm em không ngủ được, khi đó hiện về vào em từng nào ám hình ảnh của nỗi đau và nhiều hơn thế hết là nỗi nhớ về thừa khứ. Càng đau đớn bao nhiêu em lại càng cảm giác tiếc nuối cho bạn dạng thân mình. Phải chăng em đã làm cái gi sai ư? thời gian em khổ sở nhất em vẫn đang còn anh để chổ chính giữa sự, anh đã luôn bên em ngay cả những lúc em khổ cực nhất, tuy vậy tất cả những điều ấy anh tạo cho em chỉ là sự việc thương hại. Cho dù sao này cũng là hễ lực để em hoàn toàn có thể bước tiếp vày em vẫn được mọi tín đồ nhìn bản thân với nhỏ mắt cảm thông.

Quá khứ đã dần dần trôi đi theo đúng quy chính sách của nó nhưng nguyên nhân em vẫn bị ám ảnh. Qua lần vấp vấp ngã này em vẫn nghiệm ra được rất nhiều điều anh ạ, em biết được những ai thực sự giỏi với mình. Em đã không còn tất cả, một công việc em muốn ước, một tình cảm với anh, mất đi những người dân bạn nhưng mà mình luôn luôn tin tưởng… và quan trọng đặc biệt hơn cả là em đã đánh mất thiết yếu mình, chỉ buồn một điều là tất cả đã quăng quật em đi và một lúc thôi. Anh chưa khi nào và chắc hẳn rằng cũng không có thời gian nhằm nghĩ về em, về mọi gì em đã buộc phải trải qua đâu anh nhỉ? cuộc sống thường ngày gia đình, công việc rồi những mối quan tiền hệ đang cuốn anh vào quy hình thức của cuộc sống. Trong khó khăn em đã biết được ai đích thực là người xuất sắc với mình, bằng hữu cũng chẳng thông báo ai bây giờ, em mất hết tinh thần vào phiên bản thân, bằng hữu và tất cả. Em không còn đủ sáng sủa để nhìn cuộc sống với ánh nhìn vô tứ và trong sang trọng nữa, nạm vào sẽ là sự không tin tưởng và ngừa với tất cả mọi người. Nhưng gồm một điều lạ là em chưa bao giờ không tin anh. Em biết dù bây chừ em với anh sẽ không khi nào thuộc về nhau nữa cơ mà anh vẫn luôn dành cho em một tình cảm chân thành của một người chúng ta tốt.

Anh biết không! thỉnh thoảng nhắn tin cho bằng hữu nói rằng “Em ghi nhớ Hà Nội”. Đúng! Em nhớ vị trí đó, khu vực mà em đã có những ngày tháng sinh viên háo hức và chỗ đó em tất cả anh. Nhiều lúc xem truyền ảnh em nhớ tất cả những tuyến đường mà anh đã cung em đi qua. Có lẽ bây giờ em đề cập lại những vấn đề đó cũng chẳng làm cho anh có chút rung động nào nữa, dẫu vậy em vẫn muốn nói. Anh biết không khi em cần gồng bản thân lên chịu đựng đựng phần lớn sự buồn bã về thể xác, trong vô vọng và tủi nhục em đã call thầm tên anh như một niềm an ủi, dẫu biết rằng anh cũng không thể cứu em được. đa số gì em đã làm qua thực thụ quá khiếp khủng. Anh cũng muốn biết hồ hết chuyện đang qua của em như thế nào không? Có bao giờ anh hiểu được em gật đầu đồng ý kết hôn vày bị người ta lường gạt không? cuộc sống đời thường không gồm tình yêu sao lại trở ngại quá vậy? Anh có lúc nào thắc mắc rằng nguyên nhân trước khi sẵn sàng lấy ông chồng em vẫn hay call cho anh với em vẫn khóc không hề ít không? tất cả chỉ do em bị cuốn theo một ý thức vào những người giả dối, em gật đầu nó như số phận đã an bài. Tuy vậy em thiết yếu ngờ rằng cuộc sống đời thường của em lại tràn trề trong xót xa và âu sầu cả về thân xác lẫn vai trung phong hồn như vậy.

Anh bao gồm biết em sợ bóng về tối thế nào không? vị khi màn tối buông xuống là cơ hội em nên chịu đựng một fan mất không còn lương tri, lúc đó chỉ còn lại là một trong những con bạn đầy thú tính. Chẳng ai hiểu rằng rằng em vẫn sợ bước chân vào căn nhà đó như thế nào. Nỗi sợ đó vẫn ám ảnh em tính đến tận bây giờ. Em sợ bước đi vào nhà tắm vì làm việc đó người ta sẽ hành hạ em, vẫn thẳng tay tát các chiếc tát như trời giáng vào mặt em nhưng miệng thì vẫn nói phần đa lời chăm sóc để đậy mắt thiên hạ, em đã hết đủ mức độ mà chống lại, đành ở yên cho những người ta hành hạ. Men rượu cùng với thú tính trong fan đã vướng lại trên người em mọi vết thương cực nhọc lành. Em làm sao dám nói những vấn đề đó với ai, liệu tất cả ai tin em ko khi hiệ tượng người ta vẫn mang bộ mặt của một kẻ giỏi bụng. Em đã hiểu ráng nào là đạo đức nghề nghiệp giả từ thời điểm ngày đó.

Cảm ơn anh bởi đã nhớ tới em dù cho là những khoảng thời gian ít ỏi trong cuộc sống bề bộn (Ảnh minh họa)

Một mình âm thầm chịu đựng, phần đông thứ qua đi thật nặng nề cơ mà em chỉ dám trọng điểm sự cùng với anh qua phần lớn dòng mail ngắn ngủi, nhưng em cũng chỉ dám nói cùng với anh rằng em bi thảm thôi chứ đâu dám nói ra hầu hết gì em đã nên chịu đựng. Đôi lúc em tự hỏi mình rằng em đang sinh sống và làm việc ở núm kỷ 21 hay vẫn ở thời kỳ phong kiến? cuộc sống thường ngày gò bó cùng áp lực khiến cho em ước mong tự do. Và toàn bộ đã vượt qua sức chịu đựng đựng của em lúc lại một lần tiếp nữa em bị phản nghịch bội. Cuộc sống thường ngày với một người ông xã suốt ngày cờ tệ bạc rượu chè nhưng lúc nào thì cũng ra vẻ mình ung dung thật cạnh tranh tả lắm anh ạ. Ví như như fan ta cứ đi tối không về, hay làm những gì mà để em yên chắc hẳn rằng em cũng nỗ lực để chấp nhận, tuy vậy đằng này anh biết không; đi hết tối 4h sáng về vẫn bắt em yêu cầu làm nghĩa vụ, em thường xuyên trong tình trạng khổ sở về thể xác. Em sợ lắm mọi khi ai đó vô tình va vào người. Anh gồm biết em ra đi nhưng trong bản thân mang những nỗi oan ức nạm nào không? Đã tất cả lần em đã núm trong tay phần nhiều viên dung dịch ngủ để mong giải thoát đến mình, em ước ao một cuộc sống bình yên nơi trái đất bên kia, tuy thế em không đủ gan góc để có tác dụng điều đó. Khi đó trong em cũng chưa xuất hiện đủ khả năng để quyết tâm vùng dậy như bây giờ  đâu. Khi đó xem xét của em chỉ với nặng sự hay vọng.

Mọi chuyện đã làm được em giấu bí mật cho tới một ngày mặt nhà em biết chuyện. Em cũng đã không dám quá nhận, một phần vì không thích mọi tín đồ lo lắng, phần bởi vì em ko đủ quả cảm để đối diện với những thắc mắc của các người. Với sau chuyện kia em quyết định ra đi khi cảm nhận sự ủng hộ của rất nhiều người mếm mộ em. Và tính đến tận hiện nay em đã tin quyết định của bản thân là sáng sủa suốt. Em đã làm qua đông đảo ngày mon thật tăm tối, về đơn vị rồi mà lại đâu dành được yên. Em luôn luôn bị khủng tía bởi những cuộc điện thoại như thách thức em. đầy đủ tin nhắn liên tục chỉ với văn bản là còn nếu như không nộp được đối chọi ra tòa thì còn biết đường. Anh biết không em im lặng bỏ bên cạnh tai tất cả những điều nhỏ tuổi nhen đó âm thầm mang 1-1 ra tòa. Từ bỏ hôm này cũng thật lạ em cảm thấy nhẹ nhõm và như được giải thoát, em như một chú chim bị nhốt thọ ngày khát khao sự tự do. Kiếm được sự bình yên trong trái tim hồn nhưng lại phải đối mặt với tương đối nhiều thứ nữa. Em chẳng biết làm gì cả chỉ biết yên lặng chào đón tất cả thôi. Thời gian đúng là liều thuốc quý hiếm nhất so với em, nó giúp em nguôi ngoai hầu hết chuyện cùng xóa dần dần đi phần lớn vết thương lòng hằn sâu trong trái tim hồn em.

Anh có biết cái cảm hứng hôm em đi xuống tp. Hà nội không? Em không thấy vui, ko thấy hồi hộp, ko có cảm giác có anh ước ao em như mỗi một khi nữa. Anh gặp gỡ em chỉ nguyên nhân là lời hứa rất lâu rồi với em thôi. Em biết mà. Em đã ước ao xe đi thật lâu nhằm em cân nhắc lại xem mình có nên gặp mặt anh nưa xuất xắc không? gồm chút tủi thân hiện hữu trong em, quay lại thủ đô và gặp gỡ anh bây chừ cả em cùng anh không hề như ngày ấy nữa, anh rụt rè cả khi thủ thỉ với em. Với em thì tự ti đầy bản thân vì toàn bộ những gì sẽ qua. Gặp gỡ anh rồi em lại chẳng nói được gì, thậm chí là không đầy đủ tự tin để nhìn thẳng vào anh nữa. Tuy nhiên trên lối đi em đã dự định sẽ kể mang lại anh nghe các lắm về cuộc sống thường ngày của em, về vớ cả… tuy thế ngồi sau xe anh em cũng cảm thấy không được tự tin nhằm vòng tay ôm anh như xưa nữa, em thấy mình ko đủ gan dạ và hơn không còn em không thích anh khó khăn xử. Ngồi sát anh nhưng em không tìm được sự êm ấm và gần cận nữa, anh cũng dường như đã giữ khoảng chừng cách đối với em. Anh chạm chán em tuy thế là trốn tránh, là xúc cảm có lỗi. Em biết như thế nhưng em vẫn muốn gặp mặt anh, mong bên anh để rất có thể một lần cuối nhờ vào vai anh với nói mang lại anh nghe phần lớn điều anh mong mỏi biết về em trong thời hạn qua thôi. Cảm ơn anh vì đã dành thời gian cho em. Em lừng khừng khoảng thời hạn ngắn ngủi đó bao gồm đọng lại nào đó về em trong anh nữa không? Và dù có đi nữa thì những cảm giác đó cũng ko tồn tại lâu dài hơn phải không anh? vòng đeo tay anh vẫn ấm cúng nhưng không lúc nào em hoàn toàn có thể cảm nhận được điều này nữa rồi. Em ao ước anh giữ mãi hình ảnh của em các ngày mình còn có nhau thôi, hãy cất nó đi vào một trong những góc tắt hơi trong trái tim anh cùng coi đó như một lưu niệm đẹp anh nhé!

Em hiện thời cũng chỉ tìm thú vui trong các bước thôi, và sau đây sẽ cố gắng thực hiện bằng được mong mơ học lên cao học, em muốn chứng tỏ một điều rằng em đã và sẽ vùng lên được sau khoản thời gian vấp ngã. Với em mong mãi tất cả anh như một fan bạn, một bạn bạn đặc biệt quan trọng để em rất có thể tin tưởng và trung khu sự tất cả. Em không thích mất đi vật dụng gì nữa, vì thế anh cũng đừng lúc nào rời xa em nhé. Chỉ cần anh giữ liên lạc với em là được rồi. Em sẽ không lúc nào khiến anh đề xuất khó xử đâu. Anh niềm hạnh phúc là em vui rồi, anh ko được đánh mất các gì mình đang xuất hiện đâu nhé. Một cuộc sống tuy bình thường nhưng tràn đầy yêu thương, hạnh phúc. Đó là tất cả những gì em cảm giác được về anh đấy.

Một năm nữa lại chuẩn bị qua rồi, em mông nó qua thật nhanh để em cùng anh gồm thể bắt đầu lại vớ cả. Một năm có rất nhiều khổ nhức với em. Anh hãy nỗ lực lên nhé! Em vẫn không lúc nào quên đa số gì anh đã giành cho em cho dù tất cả với anh bây giờ đã xa vời, với anh cũng không hề thời gian để nghĩ về đông đảo chuyện xưa cũ nữa. Em cũng muốn mình đã là chỗ anh có thể tin tưởng dốc bầu tâm sự, em hại sự xa lánh lắm, chính vì như thế anh đừng làm điều ấy với em nhé!

Năm mới tiếp đây rồi anh hãy sống thật niềm hạnh phúc nhé. Và đừng lúc nào quên em được không? Chúc anh hầu như sự giỏi lành với bình an. Tình thương của anh thời gian qua để giúp em vững vàng tin vào cuộc sống. Cảm ơn anh vì chưng đã lưu giữ tới em dù cho là những khoảng thời gian ít ỏi vào cuộc sống bề bộn của anh. Em yêu thương anh thật nhiều (Cho em nói với anh câu này lần cuối nhé). Tự lần sau có mail cho bạn bè cũng không nói nữa đâu vị anh không hẳn là anh ngày kia của em nữa.

Người yêu thương cũ là fan mà bạn dạng thân ta luôn tự đề cập mình buộc phải quên đi cơ mà càng cố quên thì lại càng vô thức ghi nhớ đến. Kí ức và lắng đọng xen lẫn đắng cay tương tự như những mảnh tan vỡ của cuộc tình cũ giữ lại cứa vào trái tim em rỉ máu. Mỗi lúc hình trơn anh tràn về là em lại từ bỏ lừa dối bản thân rằng “ em không nhớ anh đâu…”
*

Em không nhớ anh lắm đâu, chỉ là mỗi lúc nghe đến nhạc, tình cờ lại phát đến bài hát của chúng mình, tình cờ tim em khẽ nhói lên một tí, tình cờ em nhớ lại những gì chúng ta từng có với nhau mà thôi.

Em không nhớ anh lắm đâu, chỉ là lúc em vô tình nhắc đến anh lúc chuyện trò cùng người khác, em bất chợt lặng cả người mãi chẳng thể đáp trả lại được một câu.

Xem thêm: Tử Vi Tuổi Canh Tuất Năm 2023, Xem Tử Vi Tuổi Canh Tuất 1970 Năm 2023 Nam Mạng

 

Em ko nhớ anh lắm đâu, chỉ là mỗi lần đi nạp năng lượng em lại nghĩ, nếu lúc này có anh cùng ngồi nạp năng lượng với em, sẽ là một việc hạnh phúc đến nhường nào.

 

 

*

 

Em ko nhớ anh lắm đâu, em chỉ muốn lại được nhìn thấy hình bóng anh, nghe được giọng nói của anh vậy thôi.

 

Em ko nhớ anh lắm đâu, em chỉ là cài số liên lạc của anh với chuông điện thoại riêng biệt biệt nhất, đặt mặt cạnh minh rồi thỉnh thoảng cứ liếc sang, coi mình có bỏ lỡ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ anh không.

 

Em không nhớ anh lắm đâu, chỉ là những lúc rảnh rỗi, em lại mở lại xem những đoạn tin nhắn anh từng gửi cho em, lục lại những tấm ảnh của anh, hồi ức của 1 thời bất giác lại ùa về thật đẹp đẽ, thật hạnh phúc biết bao.

 

Em ko nhớ anh lắm đâu, chỉ là khi đói em sẽ lại bất giác hỏi "Anh có đói không?", khi lạnh sẽ hỏi "Anh có lạnh không?"...

 

Em ko nhớ anh lắm đâu, chỉ là mỗi sớm mai thức dậy, em luôn luôn tự dặn lòng rằng em thật sự không nhớ anh đâu...thật sự đấy....

 

Nhiều dịp em nghĩ mình đã trọn vẹn từ vứt anh rồi. cầm cố mà có những khi lơ đãng, vẫn lưu giữ lại hầu như lời anh từng nói với em. Em biết phần đông ký ức đó đều tồn tại, cảm xúc ngọt ngào cũng chưa phải hão huyền. Nhưng lại em cũng hiểu đúng bản chất quá khứ là quá khứ, qua rồi thì không tìm lại được. Em lưu giữ anh, là thật. Nhưng chúng mình không thể quay về, cũng chính là thật.

 

 

*

 

Thực ra em cũng biết, để trọn vẹn quên đi anh là điều em không thể. Em sẽ vẫn tiếp tục vô thức nhớ mang đến anh vào tầm khoảng rảnh rỗi, vào mức ăn cơm, hay là khi đang đi dạo trên đường, hoặc trong khi đang nghe một bài hát. Nhưng lại em biết thời gian là một bác bỏ sĩ tốt. Nó sẽ dần giúp em trị khỏi chứng dịch này.

Nói sao nhỉ? có lẽ rằng là hết sức nuối tiếc. Tình cảm dành cho anh giống hệt như trò cầu trượt, hằng ngày lại trượt xuống một chút, trượt xuống một chút. Em ngồi sinh hoạt điểm dưới cùng, biết khó có thể quay đầu. Là vừa không có sức nhằm quay về, cũng không thích lặp lại quá trình đứng lên phủi bụi bặm bụi bờ trên thân thể rồi loạng choạc xông vào giữa biển tín đồ mênh mông nữa.

 

Bây giờ nghĩ lại, em vẫn vô cùng cảm ơn do anh sẽ lựa chọn bước vào cuộc đời em và đồng hành cùng em một phần đường dài. Em cũng tương đối cảm ơn về gần như tình cảm thật tình mà ta đã giành cho nhau. Rất mất thời gian sau này khi nói đến anh cùng chuyện cũ của chúng mình trước khía cạnh một ai đó, em tin mình đang chỉ nhớ tới phần nhiều điều xuất sắc đẹp. Một trong những năm tháng thơ ngây chưa cứng cáp của em có một người như anh, khiến cuộc sống đời thường tẻ nhạt lúc đó có thêm bao sắc đẹp màu, tự lòng lòng, em vô cùng cảm ơn.

 

Dù em đã từng có lần nghĩ, nếu mất đi anh cuộc sống đời thường của em sẽ chỉ từ là vô nghĩa, không có anh em sẽ ko sống nổi. Nhưng sau thời điểm mình phân chia tay, dù hàng ngày đều vô thức nhớ mang đến anh một chút ít nhưng cuộc sống đời thường của em vẫn cứ tiếp nối như vậy. Dù là phần trống trải mà lại nó không chấm dứt như em đã nghĩ. Em vẫn nạp năng lượng uống, vẫn ngủ, vẫn chơi, vẫn kết thêm chúng ta bè... Em dần phát hiện ra, dẫu anh tất cả ở mặt hay không, cuộc sống thường ngày của em cũng không thế đổi. Vậy bắt buộc em cũng biết rõ rằng chẳng gồm ai là không sống được khi thiếu ai cả. Đến khi ấy em hiểu, có những người dân cả đời này em không quên nổi, dẫu vậy họ cũng tất yêu làm ảnh hưởng đến cuộc sống đời thường của em.

 

 

*

 

Anh à, bây giờ mỗi khi nhớ về khoảng chừng thời gian xinh xắn mà ta đang có, lưu giữ về khuôn mặt rất gần gũi của em, anh vẫn còn đó luyến tiếc. Dẫu vậy em biết rằng, chúng ta không thể đứng mãi một chỗ. Trái đất tròn, còn con đường thì thẳng. Nếu sau này được gặp mặt lại, hãy để đôi mặt đều hoàn toàn có thể vui vẻ mỉm cười. Em chỉ mong trong những năm tháng tương lai còn chưa nhìn thấy được, nhì đứa mình đều hoàn toàn có thể hạnh phúc im vui.

 

 

Lời kết: Trong chuyện tình cảm, các cái kết chia tay cũng chẳng mấy bất ngờ. Duyên phận sẽ định rằng họ chỉ rất có thể cùng nhau được một đoạn đường này thôi. Thời hạn rồi sẽ trị lành vệt thương lòng của tất cả hai ta. Bọn chúng mình đông đảo lương thiện, hẳn hoàn toàn có thể sống cuộc đời giỏi đẹp của riêng biệt nhau. Cùng nếu được một lượt nữa gặp mặt lại anh, em tin bản thân vẫn sẽ mỉm cười.