Gọi em bởi tên anh là mẩu chuyện tình yêu bất ngờ và trẻ trung và tràn trề sức khỏe nảy nở thân thiếu niên 17 tuổi thương hiệu Elio cùng với Oliver, một học giả Mỹ là khách trọ ngày hè ở căn biệt thự cao cấp của ba bà bầu Elio trên vùng duyên hải Riviera nước Ý những năm 1980. Trong số những tuần ngày hè sôi rượu cồn ấy, mẫu chảy cuồn cuộn ám hình ảnh và mê say bị kìm nén càng làm cho mãnh liệt thêm tình yêu giữa hai đàn ông trai trẻ. Cuốn tè thuyết đầu tay của André Aciman là một khúc bi ca thật tâm và cảm động dành cho tình yêu nhỏ người. Một cuốn sách cần yếu nào quên.

Bạn đang xem: Gọi em bằng tên anh


André Aciman sinh ngày 2 tháng 1 năm 1951) là 1 trong những nhà văn người Mỹ. Ra đời và lớn lên sinh hoạt Alexandria, Ai Cập, ông hiện nay là giáo sư nổi tiếng tại Đại học Trung trọng tâm Đại học thành phố New York, vị trí ông dạy lịch sử của các triết lý văn học tập và những tác phẩm của Marcel Proust. Aciman trước đây đã có lần dạy viết văn phiên bản sáng tạo thành tại Đại học new york và văn học tập Pháp tại Princeton và Bard College.Năm 2009, ông là bên văn quan trọng tại Đại học Wesley.Ông là tác giả của một số tiểu thuyết, bao hàm cả điện thoại tư vấn Me by Your Name (chiến win trong hạng mục Gay Fiction tại Lambda Literary Award 2007) và một hồi ký năm 1995, Out of Egypt, giành giải Whiting Award. Mặc dù ông được biết đến nhiều độc nhất với tác phẩm điện thoại tư vấn Me by Your Name, tuy nhiên Aciman đang tuyên ba trong một cuộc rộp vấn vào thời điểm năm 2019, cuốn sách hay nhất của ông là cuốn đái thuyết Eight trắng Nights.Aciman được sinh ra ở Alexandria, Ai Cập, nam nhi của Regine cùng Henri N. Aciman, người sở hữu một xí nghiệp dệt kim. Mẹ của ông ấy bị điếc. Aciman đã béo lên trong một gia đình nói giờ Pháp, nơi các thành viên gia đình cũng thường nói giờ đồng hồ Hy Lạp, giờ đồng hồ Anh, với tiếng Ả-Rập.Cha người mẹ ông là tín đồ Do Thái Sephardic, có nguồn gốc Thổ Nhĩ Kỳ và Ý, từ những gia đình đã định cư tại Alexandria vào năm 1905. Là member của một trong những Mutamassirun ("nước") xã hội của mình, những thành viên trong gia đình của ông ấy đã không thể trở thành công xuất sắc dân Ai Cập. Như một đứa trẻ, Aciman nhầm lẫn tin rằng ông là 1 công dân Pháp. Ông đã tới trường trường của anh ấy tại Ai Cập. mái ấm gia đình ông đã ra khỏi cuộc di trú và phần nhiều lần trục xuất từ bỏ ​​Ai Cập trong thời điểm 1956–57. Tuy nhiên, căng thẳng ngày càng tăng với Israel dưới Tổng thống Gamal Abdel Nasser đưa fan do Thái vào một vị trí cập kênh và gia đình của ông ấy đã rời ra khỏi Ai Cập chín năm tiếp đến vào năm 1965.Sau khi cha ông có quốc tịch Ý đến gia đình, Aciman chuyển mang đến sống với người mẹ và anh trai của bản thân như những người dân tị nạn mang lại Rome vào khi thân phụ ông chuyển mang đến Paris. Ông ta nhận được một B.A. Bằng tiếng Anh cùng Văn học so sánh từ ngôi trường Lehman College năm 1973, và bởi Thạc sĩ và ts về Văn học đối chiếu của Đại học Harvard năm 1988.
“Gặp sau!” nhị chữ đó, giọng nói đó, thái độ đó.Trước giờ, tôi chưa từng nghe ai dùng hai chữ “gặp sau” nhằm tạm biệt. Nó có vẻ khắc nghiệt, cụt lủn, xua đuổi, thốt lên với việc bất cần ẩn giấu của rất nhiều người không thân mật là sẽ gặp mặt lại hoặc nghe tin về ta nữa giỏi không.Đó là điều trước tiên tôi ghi nhớ về anh, và cho tận hôm nay tôi vẫn còn đó nghe câu đó. Chạm mặt sau!Tôi nhắm mắt, nói câu đó, và trở về nước Ý vào nhiều năm trước, cách dọc nhỏ lộ rợp bóng cây, nhìn anh xuống xe pháo taxi, áo sơ-mi xanh dương thùng thình, cổ áo rộng phanh ra, kính râm, nón rơm, ở đâu cũng thấy domain authority Đột nhiên anh bắt tay tôi, dúi vào tôi chiếc ba-lô, rước va-li thoát khỏi cốp xe, hỏi cha tôi gồm nhà không.Có thể chuyện đã ban đầu ở ngay chỗ đó, ngay trong lúc đó:cái áo, ống tay áo xắn lên, đôi gót chân tròn của anh ấy thụt ra thụt vào đôi giầy vải bạt vẫn sờn, háo hức mong mỏi thử lấn sân vào lối sỏi mang tới ngôi nhà của chúng tôi, vừa bước tiến đã vội hỏi, Đường làm sao ra bến bãi biển?
Một anh khách trọ hè. Lại thêm 1 nỗi chán.Rồi gần như không nghĩ về ngợi gì, sống lưng anh đã quay sang mẫu xe, anh vẫy bàn tay đã rảnh với thốt một câu vô tư chạm chán sau! với những người hành khách khác trong loại xe, rất rất có thể người này đã phân tách tiền cuốc xe từ bỏ ga tới.Không thêm tên tiếc tốt lời bông lơn gì để triển khai dịu đi mẫu sự chia tay xáo động, không gì cả. Hai chữ tống tiễn của anh cấp tốc nhảu, bạo dạn, và cụt lủn – ta có nói gì đáp lại anh cũng chẳng cần.Bạn thấy đó, tôi suy nghĩ đây sẽ là cách anh nhất thời biệt shop chúng tôi khi cho tới lúc. Vẫn là nhì chữ chạm chán sau! ẩu tả, cộc cằn.Từ tiếng tới chính là sáu tuần lễ, chúng tôi sẽ bắt buộc chịu đựng anh ta.Tôi thật là tởm sợ. Một số loại sợ không giải nghĩa được.Dẫu vậy, tôi có thể học giải pháp thích anh ta. Từ cái cằm tròn trịa cho tới cái gót cũng tròn trịa. Rồi sau vài ngày, tôi sẽ học biện pháp ghét anh ta.Đây, bao gồm con người có bức hình ảnh trên tờ đơn đk vài tháng trước đã chỉ ra cùng bao nhiêu hứa hứa cho gần như mối vồn vã chớp nhoáng.Nhận khách hàng trọ hè là cách bố mẹ tôi giúp các giảng viên đại học trẻ chỉnh sửa phiên bản thảo trước khi xuất bản. Cứ sáu tuần mỗi mùa hè, tôi cần dọn trống phòng ngủ của mình, gửi xuống căn hộ kế dọc hành lang, căn phòng này nhỏ dại hơn, xưa là của ông tôi. Một trong những tháng mùa đông, khi cửa hàng chúng tôi ở thành phố, nó biến căn chống kho tạm, chống trữ đồ, tương tự như phòng áp mái, khu vực có tin đồn thổi là fan ông bao gồm cùng tên với tôi vẫn nghiến răng trong giấc ngủ vĩnh hằng. Khách hàng trọ hè chẳng đề xuất trả tiền tài gì, được hưởng mọi thứ trong nhà, với về cơ bản thì được làm bất cứ gì họ ưng, miễn là họ dành riêng chừng một giờ từng ngày sẽ giúp đỡ ba tôi viết thư từ, và sách vở nhiều loại. Chúng ta trở thành người nhà, cùng sau mười lăm năm như vậy, cửa hàng chúng tôi đã quen với từng cơn mưa bưu thiếp và quà cáp không những vào mùa Giáng sinh mà lại trải lâu năm suốt năm từ bỏ những nhỏ người giờ đây hết lòng tận tụy với gia đình tôi, và sẵn sàng chuẩn bị đi chệch khỏi lộ trình châu Âu của mình để cùng gia đình mình tạt qua B. Một nhị ngày, và hồi tưởng về nơi nạp năng lượng chốn ở xưa.Lúc sử dụng bữa thường sẽ có hai hoặc bố vị khách hàng khác, tất cả khi là bóng giềng hoặc họ hàng, tất cả khi là đồng nghiệp, cách thức sư, bác bỏ sĩ, phần lớn kẻ phong phú và nổi danh ké tới thăm tía tôi khi trên phố tới nhà nghỉ hè của riêng rẽ họ.Thậm chí đôi lúc shop chúng tôi đón mời một cặp đôi bạn trẻ khách du ngoạn vãng lai vào phòng ăn uống gia đình, những người này đang nghe nói tới căn biệt thự hạng sang cũ xưa, và đơn giản và dễ dàng chỉ muốn ghé xem chơi, họ cực kỳ đỗi yêu thích khi được mời cần sử dụng bữa cùng bọn chúng tôi, kể shop chúng tôi nghe về họ, trong những khi dì Mafalda mặc dù được báo vào phút chót vẫn dọn ra các món thường xuyên lệ của dì. Cha tôi, một người bí mật đáo và e dè khi một mình, thích hợp nhất là tất cả vài chuyên gia danh giá sẽ nổi lên trong nghành nào đó giúp chuyện vãn bằng vài đồ vật tiếng, trong những lúc mặt trời hè nóng rẫy cùng một vài ly vang ngọt rosatello1 đẩy nhỏ người lâm vào tình thế trạng thái chậm trễ khó né khỏi. Công ty chúng tôi gọi phần bài toán đó là chuyện nhàm sau bữa chiều – và sang 1 dạo, phần nhiều các vị khách sáu tuần của cửa hàng chúng tôi cũng vậy.Có lẽ chuyện bước đầu không lâu sau khi anh tới, tức thì giữa một trong những bữa ăn trưa thê thảm đó. Anh ngồi xuống cạnh tôi, và rốt cục tôi nhận ra rằng, cho dù làn da anh tất cả hơi rám nắng và nóng sau không nhiều ngày sinh sống Sicily mùa hè đó, màu domain authority lòng bàn tay anh cũng xanh xao, mỏng manh mảnh như làn da ở lòng bàn chân, hầu, bên dưới cánh tay – phần đông chỗ này không biến thành phơi ra nắng nóng nhiều, gần như là màu hồng nhạt, lung linh và trơn tru láng như bụng thằn lằn. Bí mật đáo, trong sáng, non tơ, hệt như màu ửng hồng trên khuôn mặt một vận chuyển viên hoặc thoáng bình minh sau một tối giông bão. Từng ấy cho tôi biết các điều về anh nhưng mà tôi sẽ chưa bao giờ hỏi nỗ lực nào.Có lẽ chuyện bắt đầu trong hầu hết giờ vô tận sau buổi nạp năng lượng trưa, lúc mọi người thơ thẩn giữa những bộ vật dụng tắm cả bên phía trong và bên cạnh ngôi nhà, thân thể ở ườn ra khắp nơi, làm thịt thì giờ tính đến khi ai đó rốt cục đề nghị chúng tôi xuống nơi rặng đá nhằm bơi. Chúng ta hàng, bằng hữu họ, bóng giềng, bạn, chúng ta của bạn, đồng nghiệp hoặc đơn giản là bất kỳ ai gõ cửa ngõ nhà shop chúng tôi rồi hỏi mượn sân tennis – ai ai cũng được kính chào mời vào thơ thẩn và tập bơi và nạp năng lượng và được sử dụng cả tòa nhà nghỉ, nếu như họ ngơi nghỉ lại đầy đủ lâu.Hay chắc rằng chuyện ban đầu trên kho bãi biển. Hoặc sinh sống sân quần vợt. Hoặc trong lúc công ty chúng tôi đi bộ cùng nhau lần đầu vào cái ngày đầu tiên, lúc tôi được nhờ vào dẫn anh đi xem nhà và bình thường quanh, và việc này dẫn tới vấn đề kia, tôi đã đưa anh qua cánh cổng bằng sắt rèn cũ xưa mang đến tận kho bãi trống bát ngát ở khu đất nền heo hút gần với dọc mặt đường ray xe lửa bỏ phí từng nối B. Với N. “Đâu đây tất cả một công ty ga bỏ hoang à?” Anh hỏi, liếc qua tán cây dưới ánh mặt trời rộp rát, rất có thể là đang tìm chuyện để hỏi con trai chủ nhà. “Không, chưa từng có nhà ga làm sao cả. Con tàu đơn giản dễ dàng chỉ tạm dừng thôi.” Anh tò mò về nhỏ tàu;vì con đường ray dường như hẹp quá. Tôi phân tích và lý giải rằng đó là bé tàu hai toa có phù hiệu hoàng gia. Bây giờ đám du mục gypsy sinh sống trong đó. Trường đoản cú hồi bà mẹ tôi còn đàn bà tới phía trên nghỉ hè thì họ vẫn sống vậy rồi. Mấy tín đồ đó kéo các toa tàu vào sâu trong đất liền. Anh có muốn xem toa tàu không? “Có lẽ để sau.” Thái độ hững hờ lịch sự, cứ như anh nhận ra lòng sốt sắng sai khu vực của tôi nhằm làm vui mắt anh, và đẩy tôi ra xa một giải pháp ngắn gọn.Nhưng tôi lại đau...
*

tủ sách Điểm sách tuyển tập phong cách đọc tự sách cho đời phượt - giải trí
*


Cuốn đái thuyết đầu tay của phòng văn tín đồ Mỹ André Aciman “Gọi em bởi tên anh” gây tuyệt hảo với fan hâm mộ bởi câu chuyện tình yêu nồng nhiệt, mê man nhưng cuối cùng không tiếp cận đâu thân Elio cùng Oliver. Mối tình đồng tính phải thơ ấy vẫn được chuyển thể thành phim điện ảnh cùng tên và tập phim này cũng vinh dự giành Tượng quà ở hạng mục Kịch bạn dạng chuyển thể xuất sắc độc nhất trong lễ trao giải Oscar lần lắp thêm 90 (năm 2018) vào tối chủ nhật (4/3) theo giờ đồng hồ địa phương, tận nơi hát Dolby, Hollywood (Mỹ).
Ngay từ phần đa trang đầu, nhân vật Elio đã thử lòng kể về mẩu truyện của 1 thời đã xa: “Tôi nhắm mắt lại và trở về nước Ý vào nhiều năm trước, bước dọc nhỏ lộ rợp nhẵn cây, quan sát anh xuống xe cộ taxi, áo sơ-mi xanh dương thùng thình, cổ áo rộng phanh ra, kính râm, mũ rơm, chỗ nào cũng thấy da… hoàn toàn có thể câu chuyện đã ban đầu ở ngay địa điểm đó, ngay lúc đó”. Đương nhiên, đọc mọi dòng này, chúng ta cũng có thể hiểu, “Giờ đây, tôi không sống ngơi nghỉ Ý, tôi không thể là một phái mạnh trai trẻ tuổi với điều tôi sắp đến kể ra trên đây đã xảy ra từ hết sức lâu”.
*

Câu chuyện hư cấu bước đầu khi Oliver, một giảng viên 24 tuổi sống Columbia (Mỹ) mang lại dinh thự ở trong phòng cậu Elio trên Ý trong 6 tuần nhằm sửa lại bạn dạng thảo mang đến cuốn tè thuyết sắp đến xuất bạn dạng của mình. Tình yêu lãng mạn tuy nhiên đầy khắc khoải giữa con trai chủ bên - phái mạnh thiếu niên 17 tuổi, nhạy cảm, yêu music Elio cùng với vị khách hàng trọ, rộng cậu cho tới 7 tuổi, Oliver dần dần nảy nở giữa size cảnh mùa hè nước Ý tràn ngập tia nắng ấm áp, cổ điển và khôn cùng đỗi đề nghị thơ với hồ nước trong xanh, thảm cỏ rộng lớn lớn, hay vườn đầy trái đào, mơ chín ửng và các triền đồi ngập phía dương.

Tác giả André Aciman cố gắng xây dựng nhân vật Elio với vẻ thông minh, thơ ngây còn Oliver lại là fan có hình thức bề ngoài điển trai, bình thản, tỉnh giấc bơ, đầy lôi cuốn.Dù cuộc tình của họ chỉ kéo dãn vỏn vẹn trong 6 tuần ngắn ngủi cơ mà dư vị của những cảm hứng mãnh liệt, thăng hoa giữa hai fan sẽ theo bọn họ mãi về sau.

Xem thêm: Tên Các Loại Thuốc Xổ Hiệu Quả Cực Nhanh, An Toàn Dễ Sử Dụng


*

Chẳng hiểu bởi sao mùa hè cũng nhiều năm như mùa đông nhưng bạn ta cứ luôn luôn cho rằng, ngày đông thì lâu năm lê thê còn mùa hè thì thiệt ngắn ngủi. Và chắc rằng vì thế, cuộc tình giữa ngày hè của Oliver với Elio ra mắt thật vội vã, cấp gáp. Họ sốt sắng dấn thân nhau, như con thiêu thân cất cánh vào biển khơi lửa, say đắm trong những cảm xúc dâng trào như thể đây new là ngọn nguồn của họ, yêu như trước đó chưa từng được yêu. Và tín đồ đọc cảm nhận rằng, dường như, tình thương của tuổi trẻ em là phải thế: dạt dào, điên loạn và thẳm sâu. Họ với mọi người trong nhà ngồi mặt chiếc bàn gỗ, dưới chiếc ô không che nổi chiếc nắng chói chang của miền nam Âu, cùng đi câu cá, đánh đấm xe, tranh cãi về số đông nhà soạn nhạc, trao nhau hầu như nụ hôn nồng say, ngây chết giả trong loại đêm “anh đổi mới tôi và tôi trở thành anh”, điện thoại tư vấn tên bạn mình yêu bằng chính tên mình, nằm lâu năm trên giường và mở toang cửa sổ tràn trề ánh sáng.

Với Elio, ngăn ánh nắng chiếu vào phòng là 1 trong tội ác, nhất là lúc Elio không thể giành được thứ ánh nắng đó trong cả đời. Điều này cũng tương tự như việc cậu không thể bao gồm Oliver đến trọn đời. Bắt buộc chăng chính vì như vậy mà Elio thầm mong nguyện: “Hãy để mùa hè đừng lúc nào kết thúc, hãy nhằm anh ấy đừng bao giờ ra đi, hãy nhằm tiếng nhạc cứ vang lên mãi mãi”.


Elio từng thổn thức rằng: “Tôi mong mỏi anh đi khỏi nhà chúng tôi để mà dứt tình với anh. Tôi có muốn anh chết bởi vì nếu tôi dường như không thể ngừng tương tứ anh và băn khoăn lo lắng chuyện bao giờ tôi bắt đầu lại gặp gỡ anh thì không nhiều ra chết choc của anh sẽ xong điều này. Thậm chí tôi những ước ao chính tay làm thịt anh làm cho anh biết sự hiện lên của anh làm cho phiền tôi cố gắng nào… giả dụ tôi không thịt anh thì tôi sẽ khiến anh tàn phế cả đời, để anh làm việc lại với cửa hàng chúng tôi trên cái xe lăn cùng không lúc nào về Mỹ nữa. Giả dụ anh ngồi xe lăn, tôi sẽ luôn biết anh nơi đâu và dễ tìm anh". Tuy nhiên Oliver đang ra đi, nhằm rồi “những hẹn hò từ ni khép lại”. Chuyện tình giữa họ thế ra cũng chẳng khác nào giấc mộng đêm hè.

Hôn nhân đồng tính ngơi nghỉ thập niên 1980 vẫn là một trong đề tài cấm kỵ, nhị người đàn ông yêu thương nhau thì làm sao hoàn toàn có thể trọn vẹn đến với nhau được đây! Oliver chỉ còn biết thường xuyên cuộc đời mình, trở thành cha của đứa đàn ông và trở về khu biệt thự, vị trí tình yêu của anh ý đã đổi khác một nhỏ người, vào đầy đủ ngày lễ.


15 năm sau, số trời lại thu xếp để họ chạm chán nhau thêm lần nữa. Cả trời đáng nhớ cùng các nhớ thương tự dưng ùa về trong thâm tâm trí hai người. Với Elio, cậu mong mỏi Oliver đọc rằng, “Chẳng tất cả gì biến hóa kể tự lần cuối anh làm việc đây, chốn thiên đường của anh vẫn nguyên đó, cánh cổng lệch nghiêng dẫn ra bãi biển vẫn cót két, quả đât vẫn y nguyên như lúc anh ra đi”. Cùng khi hai người tới khu đất nền trống thô cháy, hoang phế, Oliver đang thốt lên rằng, “Tới rồi, xem rồi”. Đó là bí quyết anh chứng tỏ mình cũng chưa khi nào quên phần đông tuần lễ mặt nhau đẹp tươi giữa nhị người.

Trên phương diện sau của tấm bưu thiếp in hình chiếc gò, nơi họ trao nhau mẫu hôn đầu, Oliver viết: Cor Cordium, tự này tức là “trái tim của rất nhiều trái tim”. Đây cũng được coi là dòng chữ được xung khắc trên bia chiêu tập của thi sĩ tín đồ Anh Percy Shelley (1792-1822), trong số những tượng đài của phong trào lãng mạn châu Âu. Lúc Shelley qua đời, khắp cơ thể ông đã trở nên hoả thiêu, trừ trái tim ông là trang bị duy nhất còn nguyên vẹn. Nếu shop đến chuyện tình thân Elio cùng Oliver thì mọt tình mùa hè giữa họ rất có thể đã bị “hoả thiêu” nhưng lại trái tim ngày hè thì vẫn đập vội vàng gáp tựa như các ngày họ cùng nhau dạo bước khắp thành Rome, ngân nga hết bài bác hát này mang đến ca khúc khác cho tới khi rạng đông ló rạng.


Theo vòng xoay đều đặn, không xong xuôi của bánh xe pháo thời gian, ngày hè nồng nhiệt độ trôi qua, Oliver đã ra khỏi tòa nhà và đi ra hẳn cuộc sống Elio nhưng lại trái tim họ bên cạnh đó vẫn rốn lại bên nhau. Nhưng trái tim sẽ không khi nào bị “hoả thiêu trên giàn lửa”. Đúng như lời Michael Upchurch (The Seattle Times), chuyện tình giữa Oliver và Elio là “một câu chuyện yêu đương vĩ đại…, mỗi đoạn văn, từng cơn đau, mỗi cơn sóng cảm xúc trong cuốn đái thuyết xinh tươi này hầu hết chân thật”.