Bạn đang xem: Cô gái của mùa thu
Em. Là cô nàng kỳ lạ nhất nhưng tôi từng gặp, dù "thành tích gây tai nạn" của tôi cũng "không buộc phải dạng vừa". đầu tiên tiên gặp một "nạn nhân" bị tôi đâm nên mà chẳng nói năng gì, âm thầm dắt chiếc xe đạp quẹo vành, cong phụt cắn đầu đi mãi với cái chân đi khập khễnh và khuôn phương diện nhăn nhó đến tội nghiệp mặc đến tôi lo lắng, hoảng loạn hỏi thăm lung tung. "Em bao gồm bị làm sao không?" "Tôi xin lỗi, để tôi sửa xe pháo cho." "Tôi không nắm ý mà." các câu nói ấy như đồ thừa của chúa, cứ rơi vào thời gian lặng bạt ngàn thu vàng. Em vẫn lầm lì cách đi từng bước một khó nhọc. Lòng tôi quặn thắt lên, vừa bối rối, vừa lo lắng, vừa bực bội cho "cái con bé nhỏ mắc dịch" kia. Tuy vậy có vấn đề bận, em vẫn tạo nên tôi bắt buộc cố đi theo mang đến tận cuối bé đường. Xa lắc xa lư chứ bộ! Đã có lúc tôi trộm nghĩ hay em bị câm điếc, hoàn toàn có thể lắm chứ? vì hỏi gì rồi cũng không nói, khuôn mặt chần chừ thể hiện cảm giác loại gì nữa. Tuyệt là em bị tôi đâm mạnh, đập đầu xuống đường, "đứt dây, chập mạch" rồi cũng nên. Dám lắm à!!!Đi thêm 1 đoạn, quẹo qua mấy ngõ tư, em dừng lại trước cổng một dãy trọ cũ kỹ, ngước quan sát tôi với nụ cười hiền đức nhưng méo xệch vị đau rồi nói:"Tới chống trọ em rồi. Cảm ơn anh đang quan tâm. Em không sao ạ.""Trời ạ! Em biết tôi băn khoăn lo lắng cho em biết nhịn nhường nào không?" Tôi tức bực cằn nhằn."Em biết chứ.""Sao tôi hỏi gì em cũng ko nói vậy?""Tại vừa đau, vừa tức bắt buộc không thèm nói." Em cười."Em đúng là cô gái kỳ quái thật đó.""Anh bắt đầu là lạ đó, đi đường không nhìn mặt đường mà quan sát đâu đâu không hà. Tui không bắt đền là may phước mang lại anh rồi nha. Ở đó mà cằn nhằn." Em lại cười cùng tiếp tục...nhăn nhó."Hay để tôi chở em ra tiệm thuốc tây băng bó, bị yêu đương cũng nặng đó."Bỗng nhiên, em lại nghe lời. Tôi vào trong nhà cất xe đến em rồi chở em đi băng bó. Sau đó, tôi chở em về chống trọ rồi lại hì hục chở chiếc xe đạp điện tàn phế đến tiệm sửa xe.Chúng tôi thân quen nhau vì vậy đấy. Như thể duyên phận sẽ an bài. Em đúng là một cô nàng thật đặc biệt, hấp dẫn lấy đầy đủ suy nghĩ, bốn duy của tớ rồi biến tất cả thành nỗi nhớ, thành tương tư. Đôi mắt em lung linh trong vắt, chú ý vào đó sẽ thấy cả khung trời thu không bến bờ buồn, nụ cười em thoang thoảng mùi hoa cúc dại, giọng nói em nhẹ tựa như các làn gió heo may đang ùa về. Chỉ vậy thôi đủ cho tôi hotline em là cô gái của mùa thu.***Trái tim ngỡ như không bao giờ biết rung động với nữ giới của tôi đã đề nghị chòng chành dữ dội trước em, cơn gió là lạ bay ngang sa mạc trái tim tôi. Yêu, yêu say mê, yêu bị tiêu diệt mệt. Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm cảm nhận khi nghĩ mang lại em. Lần trước tiên tôi biết rung động, lần trước tiên tôi biết lưu giữ nhung cùng cũng lần thứ nhất tôi biết buồn, biết rơi nước mắt lúc bị em khước từ. Trái tim vụn vỡ, long dong nơi miền yêu thương vọng tuyệt. Tôi mãi quan yếu hiểu nổi em đang xem xét gì. Em vẫn thân thiết, ngọt ngào, nồng mặn cùng với tôi, vẫn thừa nhận lời mời của tôi đi chơi trong những dịp lễ tết, tất cả lễ người yêu nhưng các lần tôi giãi bày em lại có những nguyên nhân để từ bỏ chối. Tôi cũng cấp thiết hiểu nổi??? với trong hàng đống lý do, chưa tồn tại lần như thế nào em nói là em đã bao gồm nơi bao gồm chốn. Điều đó làm cho tôi vẫn nuôi hy vọng.Tôi mơ ước bờ môi mọng chín tuổi xuân thì của em, tôi khao khát rất nhiều vòng tay ôm chặt nhằm xoa vơi nỗi lo lắng, phập phồng, nỗi lưu giữ nhung vô vàn của mình. Còn em! Vẫn mãi như cô bé nai tiến thưởng ngơ ngác, thoải mái bay nhảy quanh đó vòng tay ôm cháy rộp của tôi. Đôi khi tôi thấy mình gối mỏi, chân chùng vào cuộc đuổi đuổi vô hình để bắt lấy thứ tình yêu mỏng manh manh của em. Nhưng trong khi em khóc, dường như em quyến luyến, trong khi em van lơn. Bởi ánh mắt. Ừ, chỉ bằng ánh nhìn buồn, trong veo nhìn tôi vẫn đủ mang lại tôi gục ngã, từ quăng quật ý định rời xa em."Anh thật sự thiếu hiểu biết nổi em." thỉnh thoảng tôi ngán ngẩm."Hy vọng bao gồm một ngày anh đã hiểu." Em chú ý tôi mỉm cười tinh nghịch."Anh cũng chả ý muốn hiểu nữa. Chỉ việc được sinh sống cạnh em nuốm này là hạnh phúc rồi.""Có thật thế không?""Em nghĩ thật là thật thôi.""Hứa nhé, em luôn luôn xem anh là người thân yêu nhất. Đừng rời khỏi em đó."Em đưa tay lên bắt tôi ngoéo, làm ký kết hiệu một lời hứa hẹn rồi cười. Niềm vui rất nhẹ tựa heo may ùa về. Ừ! Em là cô nàng của ngày thu mà.***Và mùa thu xưa đã xa. Vòng xoay của khu đất trời lại vận động, tuần hoàn. Ngày thu nay, ko vàng tỏa nắng như ngày thu trước xuất xắc tôi đã hết nhã ý ngắm thu như gã ngớ ngẩn lúc em chưa rẽ lối vào sân vườn yêu đầy ngọt đắng. Đứng đợi em thật thọ trong trận mưa lá me vàng bay rụng đầy ngõ phố. Bao gồm nơi đây một năm về trước tôi đã bao gồm một hèn đâm "chí mạng" vào xe đạp điện của em xuất xắc là yếu đâm vào chủ yếu trái tim mình để đến hiện nay nó vẫn âm ỉ đau. Em hứa hẹn tôi mang đến đây, đúng ngày nay như 1 năm về trước. Nắng vẫn hanh khô hao vàng, bầu trời thăm thẳm cao và trong xanh dịu vợi. Mùi hương cúc đần độn thoang thoảng đâu đây làm cho tôi nhớ thú vui em quá đỗi.Mùa thu sở hữu em tớiĐể em bắt tôi chờVà ngày thu vội cũTôi phải chờ thu sangAi rắc lá me vàngRớt rụng đầy ngõ phốRơi ngập xong xuôi nỗi nhớVào tim tôi có emThu với theo tình yêuChia phần em một nửaDành phần tôi một nửaKết ta thành lứa đôi.Bỗng dưng tôi có tác dụng thơ. Thì ra gồm một thi sĩ trong mỗi kẻ đam mê tình. Khi cảm giác trong lòng chất chứa, từ bỏ nó đang thành biến thơ.Và rồi em tới, mái tóc black dài tung cất cánh theo gió, niềm vui rạng rỡ bên trên môi. đôi mắt em sáng sủa lên một thú vui lạ lẫm. Định giở trò gì đây? Tôi cảnh giác."Cho anh mượn mẫu này." Em cười, nói và bất thần đưa tôi một đóa hồng đúc kết từ dòng cặp ở sau lưng. Tôi nỗ lực đóa hồng săm soi và hỏi với giọng nghi ngờ:"Vụ gì đây?""Tặng em đi.""Hả, lại trò gì nữa?" Tôi hỏi rồi cười nhăn nhó khuyến mãi em đóa hồng mà thiết yếu em vừa mang lại mượn."Biết từ bây giờ là ngày gì không?" Em phấn khởi hỏi."Ngày mà mong gì tôi tông em mạnh hơn nữa cho giờ giảm khổ.""Một năm rồi anh ha, cấp tốc thật.""Giờ mong muốn gì đây?" Tôi vờ bực bội."Anh hỏi em bao gồm yêu anh không đi." Em nói, khôn cùng tự nhiên, thỏa mái.Tôi há hốc mồm quá bất ngờ rồi hỏi:"Nghĩa là...?""Anh hỏi đi. Ko thì thôi đó.""Ừ thì hỏi. Em gồm yêu anh không?"Mặt em bỗng đỏ dần lên, vẻ vui tươi, tự nhiên ban sơ biến đâu mất, dường chỗ cho việc e thẹn, mắc độ lớn như thứ 1 được bạn ta bất thần tỏ tình vậy. Đúng là tất yêu nào đọc nổi em!???"Em yêu thương anh, những lắm. Anh có thương em thiệt lòng không đó?" Em share hơi thở gấp gáp."Thương em thiệt lòng ko à? Em cảm giác đi." Tôi nói."Ừm...! Em tin." Em thì thầm.Xem thêm: Tốp 3 Bánh Trung Thu Pan Pacific 2022, Bánh Trung Thu Pan Pacific
Em nhắm mắt, cằm hơi ngước lên, đôi môi trinh trắng mọng đỏ tuổi xuân thì đang call mời đợi đợi. Tôi lao cho ôm chầm đem em, ôm khôn xiết chặt, như nhằm trút bỏ mọi nhớ nhung, hờn tủi nhưng mà em đã giầy vò tôi suốt một năm qua, tôi lao đến như hại em sẽ vươn lên là mất, như sợ hãi đó chỉ nên giấc mơ hoang tưởng của riêng rẽ tôi nhưng mà thôi. Cơ mà em là thật, em sẽ ở khu vực đây, ngoan hiền trong khoảng tay tôi ôm siết. Nhì cặp môi lành mạnh luống cuống kiếm tìm nhau trong đợt đầu vội vã. Tôi quá bất ngờ, quá niềm hạnh phúc với món quà kỷ niệm 1 năm ngày gặp gỡ nhau mà lại em vừa trao tặng. Cảm ơn em thật nhiều cô bé của mùa thu."Em đã đồng ý tình yêu của anh ý từ bao giờ?" Tôi hỏi qua hơi thở."Lâu lắm, không nhớ nữa. Ngoài ra từ lần gặp mặt đầu tiên." Em nở thú vui tinh quái."Vậy nguyên nhân em luôn không đồng ý anh. Mong muốn anh nhức tim đến bị tiêu diệt sao?""Em hại tụi lũ ông, con trai các anh lắm.""Cả anh sao?""Vậy em mới bao gồm nguyên tắc, ai theo đuổi em thọ nhất, không nhiều ra phải một năm. Và người đàn ông ấy nên làm con tim em rung động, em bắt đầu nhận lời." Em bẽn lẽn, nét thẹn thùng phụ nữ làm trái tim tôi xao động."Em ác thật, lỡ anh vứt chạy luôn luôn thì sao?""Em đã cố giữ anh lại còn gì?" Em cười.Em làm cho tôi vừa tức, vừa buồn cười lại vừa yêu em vô ngần.Chúng tôi dắt tay nhau đi trên tuyến đường rực lá quà bay, nô đùa, đuổi nhau trong niềm hạnh phúc mặc cho ánh mắt nhìn xa lạ của nhân gian. Tình cảm sâu thẳm, êm đềm đưa cửa hàng chúng tôi qua bao miền mộng mơ đẹp.***Một năm tròn, chạm chán em, yêu thương em, theo xua em và loại kết hạnh phúc bất thần làm tôi nhiều lúc không khỏi thắc mắc. Em là ai? Em đến bên đời tôi có ý nghĩa gì? tại sao em lại mang cho tôi nhiều cảm giác trái ngược nhau mang đến như vậy? Em làm tôi lo lắng, tức bực lúc ban sơ, làm cho tôi đau khổ, dằn vặt cơ hội theo xua đuổi em, rồi làm tôi vỡ vạc òa trong hạnh phúc với cái phương pháp nhận lời yêu bất thần theo phương pháp của riêng em . Em là cô bé quá kỳ lạ. Tôi lẩm nhẩm 1 mình rồi nhảy cười vì chợt phân biệt mình đã nói câu này sẽ không biết bao lần.Hai năm chấp thuận là tình nhân của nhau, tôi new thật sự đọc em những hơn. Mọi tâm sự mà có lẽ rằng sẽ mãi mãi tôi không được biết nếu vội vã rời xa. Do sao hai con mắt em luôn phảng phất nỗi buồn? tất cả lần tôi hỏi. Em chỉ lặng lẽ âm thầm cười ko nói, cúi nhìn đa số ngọn cỏ hoang liêu đang nắm vươn bản thân xanh biếc. Sương chiều mỏng mảnh tan rớt trên bờ vai em rung thật khẽ. Rồi một ngày tôi cũng hiểu. Do một tuổi thơ cơ cực. Vì chưng em là công dụng của một tình ái lừa dối. Thân phụ em là gã sở khanh. Té ra là vậy? Trong mắt em, tất cả bầy đàn ông, đàn ông đều xấu xa, đểu giả. Bọn họ luôn mang về những ngọt ngào man trá. Họ say mê rót mật vào tai để rồi gửi khuyến mãi những cô gái mong manh, khờ khạo một chùm quả đắng. Có lẽ rằng hình ảnh, định mệnh và hầu như lời trách cứ bọn ông của mẹ đã vô tình in sâu trong tiềm thức em, bén rễ, đâm chồi ko tài nào nhổ đi được. Đó là lý do em thách thức tôi, bắt tôi mong chờ mỏi mòn? thật bất công cho việc chân thành tôi giành cho em mà! Còn vì chưng sao em lại tin tôi, trao trọn trái tim, cuộc sống vào vòng đeo tay tôi? có lẽ rằng vì tôi chưa bao giờ ngọt ngào. Em không thích phần nhiều lời đường mật. Phần đa gì tôi nói cùng em, ngay lập tức từ hồ hết phút đầu tiên, hồ hết là hầu như lời thân yêu chân thành khởi nguồn từ tận lòng lòng. Em hàm ơn vị điều đó. Em cảm động do tôi vẫn theo em trên suốt chặng đường và thường xuyên hỏi thăm mặc dù em không muốn nói. Chị em dặn em đi ra đường gặp đàn ông, đàn ông lạ mong muốn bắt chuyện thì đừng bao gồm trả lời. Em nghe lời mẹ. Vì chưng bà là toàn bộ của em, là tấm gương để em soi mình vào trong ấy. Tôi bỗng dưng hiểu thì ra thân phận mỗi con người góp thêm phần tạo yêu cầu tính cách. Em trường đoản cú ti mang đến số phận, em hồi hộp trước cuộc đời, cũng chính vì như thế em ước ao vượt lên phía trước, em ao ước sẻ chia khổ cực với phần đa kẻ bần cùng. Vớ cả tạo nên em, cô nàng đặc biệt nhất mà tôi từng gặp.***Vì em là cô gái của ngày thu nên mùa đã có em đi mất. Đi thiệt xa, xa lắc. Cho dù với tay cũng chỉ còn lại các dư âm. Một mình tôi đứng lại giữa con đường. Tôi, mùa thu và lá me bay. Em hiện giờ chỉ mãi là hoài niệm. Mùa thu cuối, kỷ niệm ba năm ngày nhị đứa gặp gỡ nhau, em đã khóc, khóc thiệt nhiều. Tôi lặng lẽ đưa tay khẽ vệ sinh những làn nước mắt rơi lở tở xuống môi, xuống cằm em đẫm ướt."Nín đi đừng khóc nữa em, xấu lắm." Tôi thì thầm, lòng nghe xót xa."Em xin lỗi. Em sẽ rất cực nhọc khăn để lấy ra quyết định." Em uất nghẹn."Ừ, anh biết, gồm duyên phận mình sẽ chạm chán lại nhau mà.""Du học tập là cầu mơ của em, là niềm trường đoản cú hào của gia đình. Em xin lỗi...""Anh đã đợi.""Anh sẽ đợi em chứ?"Anh hứa."***Nhưng rồi tôi thiết yếu đợi được em. Những mùa thu đến rồi đi, sở hữu theo bao nỗi bi thiết tê dại. Em đã giữ lại một vệt dài cô đơn trên môi tôi hừng hững. Em như cánh chim tự do, say mê tung cánh bên trên những khoảng chừng trời cao rộng. Tôi như mặt hàng cây tĩnh lặng, chỉ đứng chờ những bọn chim căng thẳng mệt mỏi quay về. Tiếc là song cánh em trước đó chưa từng biết mỏi, chưa từng xong khát vọng cất cánh xa. Em là cô gái của phần lớn niềm đam mê, của những lý tưởng cống hiến lớn lao luôn luôn cháy rực trong lòng. Trong email, em say sưa đề cập về phần nhiều ước mơ, phần nhiều thứ không khi nào thuộc về tôi, không bao gồm tôi vào ấy. đông đảo con bạn cùng khổ tại 1 xứ sở xa xôi, nắng với sa mạc. Nước đôi mắt em rơi, chưa hẳn vì nhung ghi nhớ một fan nơi này cơ mà để xót xa cho hàng vạn người khu vực khác. Giờ đồng hồ em vẫn thuộc về thế giới đó. Nhân loại của những người cùng khổ. Trang bị tôi cần là 1 người phụ nữ của gia đình, một thiếu nữ bình thường, hiền hậu thục, biết chăm lo chồng con là đủ. Còn em, sau khi xuất sắc nghiệp xong xuôi ngành thạc sĩ y khoa, đã tình nguyện quý phái Châu Phi giúp sức những nạn nhân chiến tranh, nghèo khó và dịch bệnh. Bức thư em gửi cho tôi chan cất nỗi niềm. Em bảo tôi tự quan tâm lấy bản thân, nỗ lực giữ gìn sức mạnh và hãy nhớ là tìm cho khách hàng một người xứng đáng để cùng đồng hành trên những chặng đường đời hãy còn khôn cùng dài phía trước. Riêng em, đang không đủ can đảm để làm cho ngơ trước nỗi đau của quả đât mà quay về với tình yêu. Tôi đang đợi. Nhì năm, bố năm, tư năm, cùng nhiều không những thế nữa. Mà lại rồi không đủ kiên trì để chờ đợi thêm. Và em cũng không đủ thời gian dành riêng để nghĩ cho tới tôi. Châu Phi không tồn tại mùa thu, không cả lá me vàng, mà chỉ cần sa mạc chiến tranh. Vật gì sẽ nói nhớ đến em rằng đã có lần có những mùa thu rất đẹp mắt ở chỗ nào đó xa xôi nửa vòng trái đất.Thời gian vẫn lặng lẽ làm rước phần vấn đề của mình. Tư mùa lại tuần hoàn. Và mùa thì không cũ, chỉ tất cả con người mới bị thời hạn làm mang lại phai phôi, nhàu nhĩ, còn từng mùa về lại new tinh khôi.Và một dáng thu sang, bước đi vô định chuyển tôi về góc phố, địa điểm tôi gặp em lần đầu. Đâu trên đây vẫn lưu lại tiếng nói em trong trẻo, đôi mắt buồn như ước ao đựng cả khung trời vào trong và nụ cười thơm mùi cúc dại. Tôi thèm được ôm em quá đỗi, thèm được nhìn đôi mắt em vào veo, thèm hôn lên đôi môi mọng chín cùng thèm nghe tiếng nói em nhẹ tựa heo may. Tôi nhớ em! nhiều lắm có biết không? Em! cho dù tình đầu vẫn xa xôi nhưng vẫn còn đấy đó một ít gì nhằm nhớ, đúng không ạ em, cô nàng của mùa thu?Tôi nhắm mắt mường tượng. Em đã đến, mùa thu vàng vẫn đến. Rất gần. Một làn gió dịu thổi qua, phần đông cành me rung khe khẽ. Tôi gấp vã mở choàng song mắt. Tìm tìm. Và con đường chỉ có lá me bay.(Dân trí) - số đông ngày ngồi nghe tiếng mưa rơi bên khung cửa sổ quán cà phê quen nơi bổ tư đường, hốt nhiên tôi thấy yêu thương thu thủ đô hà nội đến lạ. Mùa thu tràn về trên phố, dịu bẫng mà lại lắng sâu, giống như ngày ngày qua vẫn nằm yên ổn ở đó, mong ngóng một fan xoay trở trái tim để yêu thêm lần nữa…
Tôi nghe tín đồ ta bảo rằng những cô nàng của mùa thu thường chọn chứa cho riêng rẽ mình đầy đủ nước mắt, phần đa bi sầu một góc thẳm sâu trong tim. Long dong nơi tuyến phố vừa kịp quen, kịp nhớ, kịp đặt tên cho một mối quan liêu hệ, ngày thu này em rồi sẽ bình yên.
Cô gái của tôi này, vốn dĩ làm cái gi có ai mãi quang gánh hết những bi thương, sau giông gió cuộc sống em tìm kiếm thấy một bờ vai mang lại riêng mình. Tôi từng viết về tháng 8 của mình ngày ấy, rằng đã quên đi các ký ức cũ, vẫn thôi thổn thức hóng chờ dòng xoay sống lưng ban phát thương cảm từ fan ấy, với như em thấy đấy, nhân duyên là điều không có ai tránh khỏi.
Tháng 8 về, ngọt ngào sẽ va cửa trái tim… (Ảnh minh họa: Mai Tú)Đi qua đa số ngày bão giông đang là ngày nắng và nóng ấm, trái hướng nước mắt không hẳn đã đáng buồn, nhưng hơn hết đôi khi buồn một chút ít để yếu hèn mềm, sẽ được chở che. Em đang bình yên, tôi tin là như thế, bởi vì em xứng danh được hạnh phúc.
Mùa thu an nhiên, là thời xung khắc tay vào tay đan chặt vào với nhau để cảm nhận sự ngọt ngào và lắng đọng chạy xẹt qua tim. Em cá rằng mùa thu là mùa yêu, có lẽ là thế. Ngày phố call mùa, em phân biệt tình yêu một lẫn nữa gõ cửa, suôn sẻ hơn đều mảnh ghép còn không kịp đi kiếm một nửa, như tôi.
Nhưng đâu riêng gì ngẫu nhiên tôi yêu thích yêu mùa thu nhiều cho vậy. Vì cái se se địa điểm ngọn gió xoa dịu lốt đau để lòng tôi không nổi bão. Tuy vậy khúc giao mùa vẫn còn đó ướt át luyến thương, để nhớ một chút ít về những người đã bước thoát khỏi cuộc đời, rồi thì tín đồ cần mang lại cuối cùng cũng trở thành xuất hiện phủ đầy khoảng đơn độc trống hoác vào tim.
Trên đời này còn có những thiết bị tình cảm đơn thuần tuy thế lại theo ta xuyên suốt cả hành tình dài dằng dặc. Chút bồn chồn trong ánh mắt, rồi lạc nhịp tim từ một lần chạm mặt vô tình thân phố đông người. Rồi thương, rồi nhớ, rồi để lại vào nhau cả một quả đât mang thương hiệu người. Và tình yêu của em đã bắt đầu như thế, hạnh phúc như thế, và lắng đọng như thế…
Như vốn lẽ những người sinh ra giành cho nhau thì mặc dù đi đến đâu sau cùng sẽ về bên cạnh nhau. Cô bé mùa thu nhẹ nhàng nhưng kiên trì đến nặng nề tả, từng chút, từng chút một em muốn bình minh thay bởi vì đợi phần nhiều hoàng hôn. Sống trong tình yêu, người ta nhìn đông đảo thứ trở đề nghị nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đề cập như để chạm chán gỡ cùng quyết định song hành thuộc một người cũng chẳng mấy thuận lợi đâu, em nhỉ?
Nhân duyên trên đời vẫn kéo người xa lạ lại ngay gần hơn, cùng rồi cũng có khi từ thân quen bỗng đôi đường đôi ngã. Tôi vẫn luôn luôn có niềm tin bất khử vào thứ call là duyên phận, vị nếu vô duyên vô phận thì dù có nỗ lực cách mấy kim đồng hồ đeo tay số mệnh cũng luân chuyển vòng tròn trĩnh số 0.
Gió đổi mùa, các nắng gắt dường chỗ đến sắc vơi dàng, man mác, lòng người bất tự dưng cũng trầm lắng mừng đón yêu yêu đương mới. Cô nàng mùa thu ơi, hãy cứ tận hưởng cuộc sống đời thường theo cách của riêng biệt mình.